Chương 15: (Vô Đề)

Trong nhà có người, đương nhiên Sở Nghĩa không dám hành động lỗ mãng. Nhưng Tần Dĩ Hằng nói xong lời kia cổ hắn liền đỏ lên, cảm giác muốn lên cả mặt, hắn lúng túng lên tiếng ân rồi vội vàng lui về phía sau một bước.

Lần này tốc độ đỏ lên cả mặt rất nhanh, Sở Nghĩa biết Tần Dĩ Hằng sẽ không rời phòng khách, đành phải tự mình tìm lấy cớ đi lầu một đi WC.

Đóng cửa lại trong nháy mắt, hắn lập tức mở đèn đứng ở trước gương, quả nhiên liền thấy mình đỏ hết cả mặt.

Hắn hứng nước trên tay, trực tiếp hất lên mặt, lại lấy khăn lau đi.

Bình tĩnh lại, lúc này mới tốt hơn một chút.

Lúc đi ra ngoài vừa lúc đụng vào bác gái từ trên lầu đi xuống, Sở Nghĩa là người trời sinh hiếu khách, như vậy hắn liền cười cười với bác gái:

"Trên lầu quét tước xong rồi ạ."

Bác gái cũng cười theo:

"Quét xong rồi, Tần tiên sinh ở phòng khách, bác quét ở ban công trước."

Sở Nghĩa gật đầu: Dạ.

Hắn vừa rồi bị Tần Dĩ Hằng từ chối, tuy rằng từ chối là lý do chính đáng, nhưng tốt xấu gì cũng là từ chối. Cho nên hiện tại hắn không thể không biết xấu hổ ngồi lại ở bên cạnh Tần Dĩ Hằng

Bác gái ở ban công, hắn liền đi đến phòng bếp rót hai ly nước, cũng đi theo đi ra ngoài.

Bác gái đang nhặt trên mặt đất những lá cây rơi xuống, thấy Sở Nghĩa ra trong tay còn cầm hai ly nước, lập tức đứng thẳng.

Sở Nghĩa đưa nước qua , khách khí nói: Vất vả rồi ạ.

Bác gái thụ sủng nhược kinh, vội vàng nhận, nói:

"Không vất vả, quét tước ở nhà của Tần tiên sinh rất tốt, cậu ấy là khách hàng sạch sẽ nhất."

Sở Nghĩa gật gật đầu rất đồng ý, nhà của Tần Dĩ Hằng cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là sạch sẽ và ngăn nắp.

Không biết là ngượng ngùng hay là bởi vì thật sự khát nước, bác gái thế nhưng uống sạch cả một ly nước. Sở Nghĩa thấy thế duỗi tay muốn lấy, bác gái vẫn cầm cái ly:

"Để bác tự cất đi, ly cất ở đâu bác biết mà"

Sở Nghĩa lại đi qua, từ trong tay bác gái lấy cái ly lại :

"Không cần khách khí như vậy đâu ạ, cháu tiện tay."

Bác gái đành phải cười cười, không đoạt lại.

Sở Nghĩa cúi đầu uống nước, thấy bác gái giống như có chút mất tự nhiên, cầm cây chổi không biết có nên quét hay không.

Sở Nghĩa hạ thấp ly nước xuống:

"Không cần phải để ý đến cháu, bác tiếp tục làm việc đi ạ."

Bác gái cười cười, lần này mới cầm lấy cây chổi quét.

Tiên sinh tên gì? Bác gái hỏi.

"Kêu cháu Sở Nghĩa đi ạ."

Bác gái gật đầu, lại hỏi:

"Cháu là bạn của Tần tiên sinh sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!