Chương 10: (Vô Đề)

Không biết Tần Dĩ Hằng bình thường buổi sáng mấy giờ dậy, hắn đặt báo thức lúc 6 giờ rưỡi hẳn là không muộn, chỉ để rung, không phát ra tiếng.

Có lẽ là do cực kì để ý chuyện này, buổi sáng thời gian vừa đến, báo thức vừa rung, Sở Nghĩa lập tức tỉnh giấc.

Tắt đồng hồ báo thức, xốc chăn, đeo dép trong nhà thật cẩn thận, cuối cùng mắt nhìn Tần Dĩ Hằng đang còn ngủ say , lặng lẽ vào phòng tắm, rửa mặt xong lại lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ.

Tủ lạnh của Tần Dĩ Hằng không có đồ ăn, mở ra tất cả đều là nước cùng rượu, còn có một chút đồ ăn không quan trọng, Sở Nghĩa nhìn một vòng, đành phải quyết định đi chợ.

Tiểu khu này có cả siêu thị, Sở Nghĩa theo hướng dẫn rất nhanh tìm được, hắn sợ Tần Dĩ Hằng dậy sớm cho nên động tác rất vội vàng.

Tần Dĩ Hằng lần trước dẫn hắn đi ăn sáng ở cửa hàng kia, Sở Nghĩa cảm thấy hắn làm cơm Tây hẳn là không có vấn đề gì.

Mua bánh mì, mua chân giò hun khói, mua trứng gà, cuối cùng mua sữa bột hắn thường uống.

Sợ thời gian không kịp, Sở Nghĩa không có đi dạo, ra siêu thị sau đó bước nhanh về nhà.

Sáng sớm trên đường không có nhiều người, Sở Nghĩa khi đi về lại vô tình đụng phải a di mới gặp được khi vừa rồi mua trứng gà.

Bởi vì hai người lúc chọn trứng gà có tán gẫu vài ba câu, lúc này lại chạm mặt nhau tự nhiên cảm thấy thân thiết hơn.

A di đối với Sở Nghĩa cười: Lại gặp lại cháu a.

Sở Nghĩa thân thiện cười lại: Đúng vậy.

Dì hỏi:

"Cháu đây là chuẩn bị làm bữa sáng sao?"

Sở Nghĩa: Ân.

A di nha một tiếng:

"Đầu năm nay sớm như vậy ra đã ra siêu thị mua đồ ăn làm bữa sáng, người trẻ tuổi như vậy không nhiều lắm."

Sở Nghĩa cười: Là vậy sao.

Sở Nghĩa cười khổ, hắn bình thường cũng ngủ nướng.

A di tiếp tục trò chuyện:

"Xem cháu mua rất nhiều, ăn một mình hay còn có người khác?"

Sở Nghĩa:

"Hai người ạ, bất quá nếu thừa có thể để tủ lạnh lần sau dùng."

A di gật đầu: Khá tốt.

Sở Nghĩa cũng hỏi a di:

"Dì cũng là làm bữa sáng cho người nhà sao?"

A di cười:

"Làm cho con trai, tính nấu cháo cho nó, thằng bé ngày hôm qua vừa trở về, từ nơi nào mới về ấy, dì hỏi trợ lý của hắn, trợ lý nói hắn đi công tác mấy ngày không ăn được," a di thở dài, chỉ trích lại nghe được sủng nịch trong đấy:

"Dạ dày thằng bé không tốt lắm, rất kén đồ ăn, cho nên dì buổi sáng lại đây nấu cháo dinh dưỡng cho hắn."

Sở Nghĩa gật đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!