Cảm tình của tôi với Cố Thiệu xưa nay vô cùng đơn thuần, anh chính là anh cả gần gũi đáng kính của tôi, bây giờ lại thêm một cảm giác nữa – đáng sợ.
Tuy là nụ cười của anh như khiến vạn vật được tưới tắm trong mưa phùn, gió xuân tháng ba, nhưng tôi rõ ràng cảm giác được chút lạnh lẽo.
Trân trọng sinh mệnh, rời xa Cố Thiệu.
Tên nhóc Chu Duy Cẩn kia ở gần anh ấy như vậy, có khi ngày nào đấy bị anh bán đi mà còn đếm tiền hộ nữa.
Có điều nhìn quan hệ khăng khít giữa ba chúng tôi như này, Cố Thiệu chắc là sẽ bán nó vào gia đình tốt chứ nhỉ …
Cuối tuần Chu Duy Cẩn được nghỉ, buổi tối cũng vừa lúc cùng tôi về nhà; tâm trạng phức tạp, tôi sờ sờ đầu nó, nó né ra, nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.
"Đại Kỳ, bà bệnh à, sao mà nhìn tôi như vậy?"
Tôi thở dài trong lòng nói: "Không có gì … Chỉ là nghĩ tới sau này chị sẽ không thể ở bên cạnh mày chăm sóc mày, lòng hơi buồn bã."
Nó phụt cười một tiếng: "Bà đã từng chăm sóc tôi lúc nào?"
Tuy là nói chúng tôi từ sau cấp II thì đã không còn học cùng trường nữa, nhưng tinh thần và linh hồn của tôi vẫn kề bên theo sát bước chân nó, nó phạm phải chuyện táng tận lương tâm nào tôi cũng được nghe qua qua, bây giờ nó nói lời này thật là tổn thương tình cảm của tôi.
Tôi nói: "Tao biết mày vẫn không thích Tần Chinh lắm, nguyên nhân cụ thể là gì tao cũng không thật rõ, tao nghĩ có thể là vì mày quá để ý đến bà chị này, tao nghĩ mày chỉ là quá kiêu ngạo, khó chịu, không muốn thừa nhận mà thôi."
Nó cắt lời tôi nói: "Đúng là không phải nguyên nhân này, bà đừng tự kỷ."
Tôi quay đầu nhìn nó: "Không thế thì là gì?"
Nó mím môi không nói, tay giữ vô lăng, mắt nhìn phía trước chằm chằm.
Tôi híp mắt đoán: "Có liên quan tới phụ nữ?"
Nó vẫn giữ im lặng.
"Chu Duy Cẩn, từ lúc tao ở bên Tần Chinh mày đã không vừa mắt anh ấy rồi, chẳng lẽ là hồi trung học có xích mích tình cảm?"
Chu Duy Cẩn mất kiên nhẫn nói: "Thôi đi, chuyện đàn ông chúng tôi, phụ nữ các bà bớt hỏi đi!"
Tôi xoắn tai nó: "Nói năng với chị mày như vậy, muốn chết hả!"
Nó kêu thảm một tiếng, theo bản năng né về phía bên kia, kết quả là vành tai càng bị kéo mạnh, bị đau kêu oai oái. "Đại Kỳ, bà càng ngày càng thô bạo, càng ngày càng giống mẹ, sớm muộn gì cũng biến thành obasan!"
Tôi ung dung rút tay về, sờ sờ bụng nói: "Có người làm chỗ dựa cảm giác nó khác a ... Chu Duy Cẩn, mày mang chủ nghĩa đàn ông lớn như vậy, để ý về sau không tìm được bạn gái."
Nó xoa vành tai nói: "Vớ vẩn, cả đống con gái theo đuổi tôi, ông đây không thiếu."
"Thế mà mày vẫn tị nạnh với Tần Chinh về phụ nữ ư?" Tôi chợt nảy ý, "Không phải là cô gái mày ngắm trúng lại thích Tần Chinh chứ?"
Chu Duy Cẩn cau mày nói: "Không phải "
Tôi nhìn vẻ mặt của nó, cười nói: "Vậy chắc chắn là cũng suýt soát rồi. Sức quyến rũ của mày không bằng Tần Chinh, tổn thương chứ gì."
Chu Duy Cẩn im lặng trong chốc lát, mới rầu rĩ nói: "Có mấy lời, tôi cũng cảm thấy có lẽ không nên nói, có điều tôi vẫn cho rằng bà nên ở bên anh cả mới phải."
"Ngu ngốc!" Tôi trợn mắt nhìn nó, "Mày hiểu cái gì gọi là tình thân, cái gì là tình bạn, cái gì gọi là , tình yêu ư? Cố Thiệu là anh cả của chúng ta, chỉ như vậy mà thôi. Thật ra làm anh cả rất tốt, anh ấy thông minh hơn cả hai chúng ta, có anh ở bên mới không bị thiệt."
Chu Duy Cẩn hừ một tiếng, "Vậy còn phải nói, lần này ít ra có anh ấy chỉ dạy Tần Chinh, không thì chị có thể gả đi được sao? Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, có tiền sẽ không sợ anh ta ức hiếp chị, về sau anh ta dám thoái hóa, chị cứ cuỗm tiền chạy ..."
Té ra là nó vẫn không vừa mắt tôi và Tần Chinh a …
"Nói đi cũng nói lại, Cố Thiệu cũng 28 rồi, còn chưa kết hôn nữa …" Tôi vuốt cằm trầm tư, "Vì sao nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!