Còn lại mấy ngày, chúng tôi vội giải quyết những chuyện còn tồn đọng.
Thẩm Phong gọi điện tới mắng tôi: "Chu Tiểu Kỳ, con ngốc này!"
Tôi giơ điện thoại ra xa, ngân dài giọng hỏi: "Làm sao …"
Nó thở hổn hển mấy hơi, sau đó hỏi: "Mày bao giờ thì mở tiệc cưới ..."
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua trong phòng, lại đi ra ban công vài bước. "Tao vẫn còn phân vân … Tần Chinh vẫn chưa cầu hôn tao nữa."
"Là từ lần trước cầu hôn bị Cố Thiệu quấy rối, mày không đồng ý cho tới giờ cậu ta vẫn chưa cầu hôn lại ư?"
Tôi nghĩ đến lần nói chuyện trong phòng bếp lúc trước, "Chắc cũng coi là có, nhưng mà không có thành ý, quá là uyển chuyển."
"Kết hôn là việc cả đời, cầu hôn cũng thế. Lần này giải quyết chuyện Bạch Vi cũng coi như cậu ta dứt khoát, sạch sẽ, có điều cậu ta vẫn cần được thử thách dài dài..."
Tôi ngắt lời nó, vuốt cằm nói: "Tao vẫn cảm thấy, anh ấy muốn cho tao một niềm vui bất ngờ."
Thẩm Phong nghi hoặc nói: "Dựa vào cái tư duy của sinh viên tự nhiên như cậu ta, hiểu được cái gọi là lãng mạn, cái gọi là niềm vui bất ngờ ư? Chắc không phải là cầm một xấp tiền hay là sổ tiết kiệm đi cầu hôn với mày chứ."
Tôi nói: "Ngay cả đứa học xã hội tiêu chuẩn như mày cũng hiểu được cái gọi là tư duy, chắc là anh ấy cũng biết được cái gọi là niềm vui bất ngờ đi."
Thẩm Phong quả quyết nói: "Cút, còn không phải là trang bức !" (giả vờ lợi hại)
Tôi nghiêm túc nói: "Chị có bức, không cần trang."
Nó cười phụt một tiếng: "Phải, vẫn là ngốc bức." (ngu không thuốc chữa)
Chỗ này toàn slang :-s
Chậc… sóng điện não của nó và Chu Duy Cẩn thật là đồng bộ cao độ a, tôi nghi ngờ sâu sắc nó là chị em sinh đôi thất lạc nhiều năm của tôi.
Tần Chinh lục tung trong phòng một trận, bấy giờ mới đi đến cạnh cửa hỏi tôi: "Tiểu Kỳ, em có nhìn thấy một bức thư của anh không?"
Tôi hạ giọng nói với Thẩm Phong: "Mai tao ngồi máy bay về thành phố A, không cần đến tiễn, chắc không lâu nữa mày cũng phải đi ăn cưới thôi." Sau đó cúp điện thoại quay đầu tìm Tần Chinh.
"Thư gì?"
"Thư màu vàng, đặt trong ngăn kéo của anh." Tần Chinh chỉ chỉ không gian cá nhân của anh, tôi nghĩ nửa ngày, vỗ tay nói: "Em nhớ ra rồi!"
Một ngày, một tháng, một năm nào đó, tôi vốn là định mang đi chất vấn Tần Chinh, kết quả vì chuyện được giải quyết một cách bất ngờ, lá thư này đã hoàn toàn bị lãng quên trong một góc túi nào đó của tôi.
Tôi tìm thấy thư rồi, giao cho Tần Chinh đồng thời thẳng thắn xin nương tay.
Tần Chinh nhận lại thư, nghi hoặc nhìn tôi: "Em thật chưa xem qua thư hả?"
Tôi tủi thân nhìn anh: "Anh không tin em …"
Tần Chinh cất thư đi rồi, nói: "Anh tin."
Tôi rướn người lên: "Vậy rốt cuộc là nội dung viết gì?"
Anh cúi đầu, nhìn tôi tình cảm, nói: "Bí, mật."
Tôi lại tổn thương. "Anh không thẳng thắn."
Anh cúi mình, cười hôn môi tôi: "Tin anh, em sẽ thích bí mật này."
Tôi vì bị sắc đẹp làm mê muội, để mặc anh đùa bỡn, quyết định tin lời anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!