Câu hỏi này thật lại làm khó tôi.
"Không rõ a … Có điều vẻ mặt bác trai bác gái có vẻ là lạ. Tần Chinh, anh cũng không nói cho em biết quan hệ giữa anh và Vệ Dực cũng không phải bình thường nhá!" Tôi nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của ba người, thấp thỏm hỏi một câu, "Nhà anh nợ tiền nhà cậu ta sao?"
Trong đầu tôi nghĩ, chắc là ba Tần mua lục hợp thái (*), tìm tới nhà Vệ Dực vay nặng lãi một khoản tiền lớn, kết quả là bị Vệ Dực tìm tới cửa, cho nên vẻ mặt ba Tần xấu hổ, nụ cười của mẹ Tần cứng ngắc ... Như vậy hình như cũng tìm được lý do cho việc Tần Chinh cố gắng kiếm tiền , lại còn quan hệ không tốt giữa Tần Chinh và Vệ Dực, với cả nguyên nhân tại sao Tần Chinh không muốn tôi và Vệ Dực quá thân thiết …
(*) một hình thức cờ bạc.
Tần Chinh im lặng một lát, khẽ thở dài, "Tiểu Kỳ, đừng suy nghĩ lung tung nhiều như thế, chuyện này không liên quan tới em, cứ chịu khó ở nhà đi, anh sắp về rồi."
Tôi rầu rĩ đáp lời: "Uhm"
"Còn nữa, nhớ kỹ, không được qua lại với Vệ Dực!" Giọng Tần Chinh nghe có vẻ vô cùng nghiêm túc, tôi phải thể hiện thái độ quyết tâm vững chí, còn nghiêm túc hơn cả khi tuyên thệ gia nhập đội thiếu niên tiền phong nữa.
Có điều nói đi thì cũng nói lại, tôi với Vệ Dực không thân, qua lại với cậu ta làm cái gì? Lần trước, trên xe cậu ta nói mấy lời đó có lẽ là vô tâm thôi, dù sao tôi không những là gái đã có chồng mà bụng còn lớn thế này rồi. Ai lại cảm thấy có hứng thú với một phụ nữ đã lớn bụng lại không phải là mang con của mình?
Tôi chỉ có thể nói, Tần Chinh là vì tự thấy tôi tốt, coi tôi như một cái bánh thơm ngon, cứ tưởng người khác ai cũng thèm rỏ dãi tôi giống như anh – thở dài, làm người quả nhiên không thể quá xuất sắc!
Nhìn thấy mấy người lớn bên ngoài nói chuyện cũng sắp xong rồi, tôi căn đúng thời gian hỏi Tần Chinh một vấn đề cuối cùng: "Tần Chinh, anh có để ý chuyện sinh con trai hay con gái không?"
Tần Chinh sững người một chút, "Em để ý à?"
"Bây giờ đang kế hoạch hóa gia đình mà, anh lại là con một, ba mẹ anh có yêu cầu nhất định phải sinh con trai ..." Giọng tôi càng ngày càng nhỏ. Không phải tôi suy nghĩ nhiều, mà là đã gặp nhiều rồi, mấy bạn gái mang thai vừa đến tháng thứ 3 một cái là đi siêu âm, kết quả là con gái liền trực tiếp phá thai luôn. Nếu như nhà Tần Chinh cũng đòi hỏi như vậy …
Tần Chinh cười cười, "Chuyện như thế này làm sao có thể đòi hỏi được? Con trai con gái đều như nhau, ba mẹ anh không phải người phong kiến như vậy."
Lời này cuối cùng cũng khiến tôi thở phào một hơi, may mắn cuộc đời Chu Tiểu Kỳ tôi sẽ không bởi thế mà biến thành phiên bản của người mẹ trong Đường Sơn đại địa chấn
- bà mẹ trọng nam khinh nữ vứt bỏ đứa con gái gần chết của mình; trong ngực lại thấy ấm áp lan tỏa …
Buổi tối tôi vốn không định theo ba mẹ về Nhà Trắng, Chu Duy Cẩn không biết đã đưa Thẩm Phong thăm thú nơi nào về, trực tiếp đưa nó về tiểu khu, tôi với Thẩm Phong, hai người cùng nghỉ lại ở căn phòng trong tiểu khu.
Thẩm Phong thở dài nói: "Thứ dân hèn mọn như tao đây, ở cái Nhà Trắng nguy nga lộng lẫy nhà mày kia thật là áp lực, vẫn là ở nhà dân là có cảm giác quen thuộc thôi …"
Tôi và nó nằm song song ở trên giường, bỗng nhiên thấy hoài niệm thời ở ký túc xá trong đại học, bốn người một phòng, bên trên là giường, bên dưới là bàn học và tủ quần áo, mỗi bên hai cái giường, ở giữa là lối đi. Vừa qua học kỳ đầu năm nhất, tôi và Thẩm Phong cùng đạt tới trình độ lão làng, từ thuở đầu là thỉnh thoảng mới trốn học cho tới sau là thỉnh thoảng mới không trốn học, mỗi ngày thi nhau xem ai thức dậy muộn hơn, ước chừng khoảng 12h trưa là hé mắt ra một tí nhìn sang phía đối diện, trước sau kiên trì địch bất động ta bất động, nghe nói tỏa ra đại khí phách như ngủ một mạch đến ngày tận thế, trời hoang đất tàn. Oanh liệt nhất là một lần ngủ thẳng cẳng tới tận 7h tối, hai đứa đói đến nỗi ngực dán vào lưng dìu nhau tới canteen ăn cơm, kết quả là canteen dọn bàn, chỉ có thể đi ra ngoài trường kiếm ăn, ăn một hơi ba cái bánh rán Sơn Đông, một nồi lớn lẩu cay, sau đó kễnh bụng dìu nhau về ký túc xá.
Tôi vẫn cho rằng, loại như chúng tôi đây sống như một đống bùn nhão, chết rồi thì cũng chỉ là bùn tiện dân mà thôi, đại diện cho phẩm chất tiêu biểu của quảng đại quần chúng.
"Phong Phong bé nhỏ, hôm nay tao gặp Vệ Dực."
"Thế à." Bộ dạng Thẩm Phong cực kỳ mệt mỏi, nhắm mắt lại uể oải đáp lại tôi một câu, lúc lâu sau, mở to mắt, nghi hoặc kêu một tiếng, "A?"
"Gặp cậu ta ở nhà Tần Chinh. Mày có vẻ nhanh nhạy các loại buôn chuyện trong trường, có biết quan hệ giữa Vệ Dực và Tần Chinh không?" Tần Chinh bảo tôi đừng suy nghĩ linh tinh, tôi sẽ không suy nghĩ linh tinh, Đảng đã nói rồi, mạnh dạn suy đoán, cẩn thận chứng thực, tôi đã suy đoán xong rồi, bây giờ là giai đoạn chứng thực.
Thẩm Phong từ trên giường xoay người ngồi dậy, cúi đầu suy nghĩ chốc lát, cau mày nói: "Chưa từng nghe nói … Vệ Dực cũng không cùng một tỉnh với bọn mày. Tao vốn chỉ nghe thấy quan hệ giữa hai người không được tốt, mối quan hệ với những người xung quanh của Vệ Dực tốt hơn Tần Chinh, chủ yếu là vì tính cách cậu ta khá hiền hòa, xử sự khéo léo; Tần Chinh khiến người ta có cảm giác thanh cao cậy tài khinh người, hai người này chướng mắt nhau, mà hết lần này tới lần khác bị phân tới ở cùng một phòng.
Nếu mà xem xét nghiêm túc, tranh chấp lớn nhất giữa hai người đó chính là mày." Thẩm Phong liếc xéo tôi, nhìn ngang liếc dọc một hồi mới nói, "Tuy rằng cái thứ để tranh chấp này nhìn qua chẳng có tí sức thuyết phục nào. Đúng rồi, khi đó Tần Chinh biết gia thế của mày rồi đi?"
"Biết." Cho nên vẻ mặt anh mới chán ghét như thế, cái vẻ đó không phải chỉ là như nhìn một cục phân chuột làm hỏng nồi cháo mà quả thực giống như là nhìn thấy cả một nồi phân chuột...
"Biết mà anh ta còn lạnh nhạt với mày như vậy á?" Thẩm Phong sửng sốt, "Anh ta vẫn thật thanh cao a? Vậy Vệ Dực biết không?"
"Chắc là không biết …" Cậu ta là người tỉnh ngoài, chả có lý gì mà cũng biết đại danh của ba tôi như sấm đánh bên tai, mặc dù có nghe rồi, cũng không nhiều khả năng biết Chu Dịch có con gái tên là Chu Tiểu Kỳ, dù có biết Chu Tiểu Kỳ, chắc là cũng không tưởng tượng được tôi chính là Chu Tiểu Kỳ đó đi.
"Tao còn tưởng là, Vệ Dực vì biết mày là con gái nhà giàu, cho nên theo đuổi muốn tóm được mày, lừa tài lừa sắc để đỡ phải phấn đấu thêm 20 năm."
"Thô bỉ, quá thô bỉ!" Tôi khinh bỉ liếc nó một cái, "Tiền có thể so với tất cả sao? Mày có hiểu được cái gì gọi là tình yêu không?"
"Tình yêu giống như ma quỷ ấy, người nói về nó thì nhiều, người gặp được thì ít." Thẩm Phong không biết trộm được danh ngôn của vị ẩm ương nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!