Thẩm Miên thấy khiếp sợ chợt lóe trong mắt Tạ Kiều Ngữ, liền biết mục đích của mình đạt được.
Cho dù là ai khi biết nam nhân có vấn đề về phương diện đó cũng sẽ không cùng hắn kết giao.
Nếu có yêu thích cũng phải suy xét kỹ lưỡng mới đồng ý.
Trong nháy mắt Thẩm Miên cảm thấy có lỗi với Lục Cảnh Thần nhưng khi nghĩ đến hắn đối đãi với Tạ Kiều Ngữ như vậy thì nàng nghĩ thế này còn quá nhẹ.
Hai người đều ăn uống rất ít, ăn chút tạc xuyến đã thấy no rồi.
Thẩm Miên bắt cơ hội có thể ở chung với nữ chính, thừa dịp nói: "Chị Kiều Ngữ, ngày mai em dẫn chị đi chỗ khác ăn nha.
"Tạ Kiều Ngữ nheo mắt, cô vẫn chưa quen thái độ nhiệt tình quá mức của Thẩm Miên. Nhưng không thể không thừa nhận, khi ở bên cạnh nàng đặc biệt thoải mái. Bất luận là thời gian hay địa điểm, Thẩm Miên đều dễ dàng khiến cả người cô thư thái. Tạ Kiều Ngữ gật đầu:"Được, bất quá ngày mai tôi sẽ mời."
Thẩm Miên không rối rắm vấn đề này, nếu Tạ Kiều Ngữ coi nàng là cô bé lọ lem thì cô sẽ không muốn nàng phải tiêu tiền cho dù nàng nói gì cũng vậy thôi.
Mà hiện tại nàng không từ chối vì nàng biết, Tạ Kiều Ngữ không thiếu tiền, hơn nữa tự tôn từ trong xương không cho phép cô thua kém bất cứ ai.
Hôm nay Tạ Kiều Ngữ trang điểm nhẹ nhàng, ăn xong ngoài việc trôi son môi thì không có vấn đề gì khác, cô mở túi lấy cây son nhẹ nhàng đánh lên môi.
Thời điểm Tạ Kiều Ngữ điều chỉnh nhan sắc, Thẩm Miên cũng không nhàn rỗi, nàng đứng lên bước qua chỗ anh Vương nói mấy câu.
Chờ nàng quay lại, Tạ Kiều Ngữ cũng đứng lên, đôi tay ưu nhã xách túi trông rất sang trọng, ôn nhu cười nói với Thẩm Miên: "Tôi đưa Tiểu Miên về nhà."
Khóe miệng Tạ Kiều Ngữ nâng lên vòng cung vừa đủ, nụ cười lộ ra, một nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Thẩm Miên nhìn đến ngây người.
Chắc đây là lần đầu tiên nàng thấy Tạ Kiều Ngữ cười tươi như vậy.
Kiếp trước mỗi khi nhìn thấy cô, bởi vì nội tâm ghen ghét nên lúc nào hai người cũng trong trạng thái giương cung bạt kiếm.
Không đúng, người giương cung bạt kiếm chỉ có mình nàng! Vì mỗi khi hai người chạm mặt, hầu như Tạ Kiều Ngữ không hề liếc nhìn nàng một cái.
Tạ Kiều Ngữ thấy Thẩm Miên nhìn cô không nói lời nào, cho rằng mình đánh son không chuẩn, nên có chút khẩn trương.
Vừa đúng lúc có người đi ngang qua giữa hai người, thân ảnh chợt lóe rồi biến mất đánh gãy tầm mắt giao lưu giữa các nàng.
Sau khi không còn nhìn thấy nụ cười đó, Thẩm Miên rất nhanh lấy lại tinh thần, tự động bỏ qua nhịp tim bang bang nhảy loạn, lắc đầu từ chối: "Em gọi xe về là được.
"Tạ Kiều Ngữ nhìn về phía Thẩm Miên:"Một đi một về thời gian lâu lắm, hỡn nữa tối rồi tôi sợ không an toàn, Tiểu Miên nhớ về sớm, có thể nghỉ ngơi sớm."
"Kia…
"Thẩm Miên đang định lên tiếng thì thấy Tạ Kiều Ngữ rút khăn giấy trong túi đưa cho mình. Cô chỉ chỉ dầu dính bên miệng Thẩm Miên, mặt mày vui vẻ sáng lạn nói:"Ngày mai chúng ta gặp nhau?
"Thẩm Miên nhận khăn giấy, lau lung tung:"Đúng a!
Ngày mai gặp.
"Đột nhiên Tạ Kiều Ngữ duỗi tay:"Đưa cho tôi.
"Thẩm Miên nghĩ Tạ Kiều Ngữ muốn giúp nàng bỏ rác:"A? Chốc nữa em tự mình bỏ.
"Tạ Kiều Ngữ không nói gì, ngược lại rút một tờ khác. Thẩm Miên hơi xấu hổ, thì ra nàng suy nghĩ nhiều. Nhưng Tạ Kiều Ngữ muốn làm gì? Thẩm Miên nhìn chằm chằm mọi cử động của Tạ Kiều Ngữ không nói nửa lời. Chỉ thấy cô nâng bàn tay mảnh khảnh, cầm khăn giấy trắng tinh đặt ngay khóe miệng nàng. Thẩm Miên cảm nhận giấy ăn mềm mại, giương mắt nhìn Tạ Kiều Ngữ. Tạ Kiều Ngữ nghiêm túc công việc đang làm, không chú ý có người nhìn mình chằm chằm. Lau lau xong mới ngước mắt đối diện với Thẩm Miên. Cười nhẹ nói:"Chỗ đó còn chưa sạch."
"Nga, nga.
"Thẩm Miên có một khắc hoảng loạn. Mặc dù nàng muốn tiếp cận Tạ Kiều Ngữ nhưng không có thói quen cùng người khác thân mật như vậy. Hơn nữa còn là người mà mấy tháng trước nàng ghét cay ghét đắng. Hai chân Thẩm Miên yên lặng lùi về sau một chút. Tạ Kiều Ngữ cũng chú ý tới động tác của Thẩm Miên, ý cười cứng đờ, thu hồi tay."Tôi đi trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!