Thẩm Miên hoàn toàn không biết hành động của Thẩm Tri Hành bởi vì lúc này nàng đang ở trong một cửa hàng.
Không phải Thẩm Miên muốn đi dạo phố mà vì tối qua nằm chơi điện thoại, nàng phát hiện một bảng ghi chú, đó chính là nguyên nhân hôm nay nàng xuất hiện ở trung tâm thương mại, nội dung được nàng note lại: Mua quà sinh nhật cho Tạ Kiều Ngữ.
Lúc này Thẩm Miên mới nhớ hai ngày nữa là sinh nhật của Tạ Kiều ngữ, nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị gì cả.
Thật ra lần trước Thẩm Tu trở về muốn dẫn nàng đi trung tâm thương mại, khi đó nàng đã muốn chọn quà cho cô nhưng sau đó lại vì chuyện cô không từ mà biệt sinh ra giận dỗi nên kéo tới hiện tại.
Thời gian tiếp theo lại đắm chìm trong yêu đương không cách nào tự kiềm chế, căn bản Thẩm Miên không nhớ đến vấn đề này.
"...
"Thẩm Miên đứng trước quầy, nhìn mấy món trang sức do dự rất nhiều. Trước kia Thẩm Miên là người nhận quà từ người khác chưa từng vì ai chuẩn bị quà sinh nhật. Nghe nhân viên bán hàng không ngừng giới thiệu, lực chú ý của Thẩm Miên là bị một cái lắc tay hấp dẫn:"Cho tôi xem cái này."
Theo phương hướng ngón tay của Thẩm Miên, nhân viên dừng lải nhải.
Trước khi trọng sinh, Thẩm Miên từng đến cửa hàng này vài lần, nhờ nàng mà mỗi lần như vậy nhân viên đều nhận được số phần trăm không nhỏ.
Cho nên chỉ cần nhìn thấy nàng, ai ai cũng như gặp Thần Tài, chẳng những tiếp đón nhiệt tình ngay từ khi đặt chân vào cửa hàng mà còn vui vẻ giới thiệu những món có giá trị đắc nhất.
Nhưng sau khi trọng sinh lại là lần đầu tiên đến, nhưng nhân viên nhìn dáng vẻ của nàng cũng nhanh chóng vuốt mông ngựa không ngừng giới thiệu những thứ tốt, vậy mà nàng cứ nhíu mày nghiêm túc xem xét mọi thứ.
Khi nhân viên thấy nhìn Thẩm Miên do dự chỉ là lắc tay bên trong tủ thì ngập ngừng: "… Được."
Lắc tay không quá cầu kỳ, ngay giữa chỉ một viên ngọc, chỉnh thể đơn giản không thể đơn giản hơn: "Cái này đi, giúp tôi gói lại."
Nhân viên mỉm cười gật đầu: "Được, xin hỏi Thẩm tiểu thư còn cần gì khác hay không?"
"Không cần."
Nhân viên bị Thẩm Miên từ chối còn chưa kịp uể oải đã nghe khách hàng lớn nói: "Cái này là thứ tốt nhất tôi có thể mua."
Nhân viên:???
Thẩm Miên bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của nhân viên, nhìn hắn lấy lắc tay đi qua một bên cẩn thận gói lại.
Sở dĩ Thẩm Miên từ chối những lời giới thiệu của nhân viên là vì đang nhớ lại đoạn đường từ nhà đến đây, luôn luôn suy nghĩ ý nghĩa của món quà.
Sau khi nàng và Tạ Kiều Ngữ ở bên nhau, đây là lễ vật đầu tiên, đương nhiên không thể hàm hồ mà phải có ý nghĩa đặc thù.
Khi tới trung tâm thương tâm, đi dạo một loạt cửa hàng, cuối cùng cũng nghĩ đến sẽ dùng tiền thưởng thắng giải trong cuộc thi đấu vừa rồi mua quà cho Tạ Kiều Ngữ, nàng có thể đạt được kết quả cao như vậy, công lao lớn nhất thuộc về cô.
Dùng tiền thưởng thuộc về hai người, mua quà sinh nhật cho Tạ Kiều Ngữ, Thẩm Miên cảm thấy ấm áp mang đầy kỷ niệm hơn là giá trị thực tế.
Ra khỏi tiệm, Thẩm Miên không sốt ruột rời đi mà cầm theo túi quà đi dạo xưng quanh một vòng nữa.
Sau khi trọng sinh, nàng chưa từng dạo trung tâm thương mại, nhân cơ hội này muốn mua gì đó cho ba Thẩm mẹ Thẩm và hai người anh.
Chưa đi được hai bước, Thẩm Miên cảm thấy có chút khát nước.
Đang chuẩn bị quay lại tìm quầy nước thì vừa xoay người đã bắt gặp một bóng dáng quen thuộc ở phía xa xa.
Thẩm Miên chạy chạm, khi gần đến chỗ người nọ mới vui vẻ gọi: "Chị Tĩnh Di!"
Diệp Tĩnh Di quay đầu: "Tiểu Miên?"
Thẩm Miên tưởng tượng tương lai Diệp Tĩnh Di có thể là chị dâu của mình liền đặc biệt vui vẻ, tươi cười trên mặt càng dịu dàng: "Sao có thể trùng hợp như vậy!"
Hai mắt Thẩm Miên nhìn trái nhìn phải, phát hiện chỉ có một mình Diệp Tĩnh Di, hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!