Thẩm Miên ôm tay Tạ Kiều Ngữ lắc lắc, thấy xung quanh không ai để ý lại làm nũng nói: "Người yêu đã tới còn bắt em đi học?"
Tạ Kiều Ngữ nâng tay đeo đồng hồ lên trước mặt Thẩm Miên, để nàng nhìn rõ thời gian, thấp giọng trần thuật: "Chị muốn nói, em đã trễ giờ học mười phút."
Tức khắc Thẩm Miên hiểu ý Tạ Kiều Ngữ, thì ra không phải kêu nàng đi học mà chất vấn tại sao nàng đến trễ?
"Do trước giờ vào học đụng phải chị Tĩnh Di và em trai chị ấy, sau đó lại hàn huyên vài câu nên trễ thời gian."
Tạ Kiều Ngữ liễm mi: "Tại sao trước đây… Không nghe em nhắc tới Diệp tiểu thư?"
Thẩm Miên bận nhớ lại lần đầu tiên gặp Diệp Tĩnh Di nên không để ý cảm xúc Tạ Kiều Ngữ thay đổi, sau khi nghe cô hỏi, lập tức trả lời: "Quen biết trong một buổi tiệc, khi gọi video em có nói với chị nhưng bị anh hai đánh gãy câu chuyện.
"Tạ Kiều Ngữ cẩn thận hồi tưởng quả thật Thẩm Miên từng nhắc với nàng, vô tình gặp một người rất có ý tứ… Cho nên, Diệp Tĩnh Di là người rất có ý tứ? Có vài người lướt qua hối thúc bạn bè nhanh chân để muộn giờ học. Sau khi nghe Tạ Kiều Ngữ giấu kín ý tưởng trong lòng, mềm như bông nói với Thẩm Miên:"Đi học trước đi."
Thẩm Miên không muốn lãng phí thời gian được ở chung với Tạ Kiều Ngữ, nhỏ giọng thì thầm: "Trốn một tiết cũng không có việc gì."
Tạ Kiều Ngữ cong mắt cười nhạt, biết Thẩm Miên muốn ở bên cạnh mình nhưng vẫn bấm tay gõ nhẹ trán nàng: "Chị sẽ không dạy em học bù."
"Đã biết!"
Thẩm Miên bày ra bộ dáng bị gõ đau: "Tạ lão sư."
Tạ Kiều Ngữ bị biểu tình của Thẩm Miên chọc cười, nhẹ giọng nói: "Chị ở trên xe chờ em!
"Thẩm Miên đi vào cổng trường, quay lại nhìn Tạ Kiều Ngữ phất phất tay, ý bảo mình rất nghe lời ngoan ngoãn đi học. Tạ Kiều Ngữ cũng nhìn Thẩm Miên mỉm cười gật đầu, sau đó chờ nàng đi xa mới xoay người đi về vị trí xe đậu. Chẳng qua trong nháy mắt đó, Tạ Kiều Ngữ vô thức nhìn thoáng theo phương hướng Diệp Tĩnh Di rời đi khi nãy. Trước sau khoảng một tiếng rưỡi, rốt cuộc Thẩm Miên cũng chờ đến giờ tan học, khi lão sư vừa thông báo"Tan học" nàng liền chạy khỏi phòng học, nhắm thẳng ra cổng lớn.
Trong trường Thẩm Miên rất nổi tiếng, ngoại trừ gia thế tốt, lớn lên xinh đẹp thì kết quả học tập cũng không thể chê, hầu như mỗi một đồng học đều nghe nhắc đến nàng ít nhất một lần.
Truyện Xuyên Không
Vườn trường, mỗi khi Thẩm Miên đi qua chỗ nào đều thu hút ánh mắt của các đồng học, có vài người cũng đang đi về phía cổng chính, vừa đi vừa hiếu kỳ đưa mắt nhìn theo nàng.
Kết quả họ nhìn thấy Thẩm Miên ra khỏi cổng chính liền đứng lại đưa mắt nhìn một vòng, sau đó nhanh chóng chạy vào lồng ngực một vị mỹ nữ đứng cách đó không xa, hai người nói vài cậu thì cùng nhau lên xe.
Vốn dĩ ai ai cũng cho rằng Thẩm Miên gấp gáp như vậy là vì sốt ruột đi gặp bạn trai: "…
"Tạ Kiều Ngữ quá hiểu Thẩm Miên, thấy sắp tới giờ tan học đã sớm xuống xe chờ nàng. Hai người vào xe, Tạ Kiều Ngữ nhìn Thẩm Miên ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, hỏi:"Chúng ta cùng đi xem phim được chứ?
"Thẩm Miên nghe vậy hai mắt lập tức sáng rực. Từ khi hai người xác nhận quan hệ rất ít có thời gian cùng nhau ăn cơm, đừng nói thời gian xem phim dạo phố này nọ."Được a! Em mua vé!
"Thẩm Miên nói xong lập tức cầm điện thoại lên bắt đầu tìm phim. Tạ Kiều Ngữ đưa điện thoại của mình cho Thẩm Miên:"Đã mua xong!"
Tạ Kiều Ngữ chọn rạp phim gần trường Thẩm Miên, chỉ cần mười mấy phút là đến nơi.
Gần đây phim điện ảnh chỉ có hai thể loại: Hành động viễn tưởng và tình yêu lãng mạn.
Thời điểm Tạ Kiều Ngữ chọn phim đã nghĩ Thẩm Miên là người thích an tĩnh, nên chọn bộ phim thể loại tình yêu hài kịch.
Khi hai người đến nơi, mọi người đang xếp hàng kiểm vé nhưng sắp đếp lượt thì Tạ Kiều Ngữ lại nhận được điện thoại bệnh viện gọi đến, viện trưởng muốn Tạ Kiều Ngữ quay lại bệnh viện ngay, nói có bệnh nhân trực tiếp điểm danh cô làm bác sĩ điều trị.
Cúp điện thoại, Tạ Kiều Ngữ không biết nên nói thế nào với Thẩm Miên cô phải rời đi trước, lúc này Thẩm Miên mỉm cười:
"Bệnh viện gọi sao? Vậy chị đi trước đi, lúc nào chúng ta cũng có thể xem."
Tạ Kiều Ngữ trầm mặc hai giây: "… Chị cố gắng quay lại sớm.
"Thật ra Thẩm Miên không quá để ý Tạ Kiều Ngữ có cùng nàng xem bộ phim này hay không vì nàng biết Tạ Kiều Ngữ rất mệt. Thẩm Miên không nói gì, nắm tay Tạ Kiều Ngữ đưa lên miệng cắn nhẹ một cái, nói:"Xem như trừng phạt, chị đi đi.
"Thẩm Miên cắn không đau đớn chút nào, hàm răng vừa chạm làn da lập tức buông ra, Tạ Kiều Ngữ không cảm thấy đây là trừng phạt mà giống như một loại khen thưởng. Tạ Kiều Ngữ hơi hơi câu miệng cười, nhìn Thẩm Miên nhẹ giọng nói:"Xin lỗi, lần sau chị sẽ bồi em xem lại được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!