Buổi thi kết thúc, Thẩm Miên trở về khách sạn đúng lúc gặp Thẩm Tu ở thang máy, hắn không để ý mọi người xung quanh, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu nàng, cảm nhận em gái xù lông, nhẹ giọng nói: "Thi thế nào? Muốn anh khen thưởng gì đây?"
"Còn có phần thưởng?"
Hai mắt Thẩm Miên phóng lớn nhìn về phía Thẩm Tu: "Lần sau anh đi đóng phim có thể dẫn em theo không?"
"Có thể." Thẩm Tu gật đầu: "Lần tới đi nam cực.Thẩm Miên:…
"Nàng sợ lãnh không phải anh nàng không biết! Khóe miệng Thẩm Tu giương lên:"Em dọn hành lý đi, chút nữa chúng ta về nhà.Thẩm Miên gật đầu.Đúng rồi, Tạ lão sư đâu?
"Lúc này Thẩm Tu mới phát hiện Tạ Kiều Ngữ luôn đi bên cạnh Thẩm Miên, giờ lại không thấy bóng dáng. Thẩm Miên liếm môi dưới:"Chị Kiều Ngữ có việc nên trở về trước."
"Đi rồi?"
"Ân, lúc rạng sáng.
"Biểu tình Thẩm Tu bắt đầu có phần nghi hoặc:"Rạng sáng? Đột ngột như vậy? Không nói trước với em sao?"
"Làm sao vậy?
"Thẩm Miên hỏi. Thẩm Tu cười khẽ:"Không có gì, anh cảm giác chị Kiều Ngữ của em đi vội vàng, có phải bị em chọc tức hay không?
"Bị nàng chọc tức? Nghe lời này biểu tình Thẩm Miên cứng đờ. Thẩm Tu vừa thấy biểu tình Thẩm Miên, liền biết nàng đang nghiêm túc tự hỏi, vội vàng giải thích:"Thật sự? Anh chỉ nói giỡn với em mà thôi!
Em đáng yêu như vậy, sao lại làm người khác tức giận cho được."
Thẩm Miên cười cười với Thẩm Tu, lắc đầu không nói gì thêm.
Nhưng khi trở về phòng, thu thập hành lý xong, nàng cầm mắt kính của Tạ Kiều Ngữ trên bàn, cân nhắc lời anh mình nói, phát hiện có lẽ hắn nói đúng.
Rốt cuộc Thẩm Miên cũng ý thức được, Tạ Kiều Ngữ rời đi là vì mình.
Nhưng tại sao? Nàng vuốt ve mắt kính, ánh sáng trên đỉnh đầu phản quang vào tròng kính, thoáng chốc Thẩm Miên nhớ đến từ lúc nào Tạ Kiều Ngữ không thích hợp, chính là thời điểm giữa trưa hôm qua.
Sau khi dùng cơm xong, Tạ Kiều Ngữ lạnh lùng hơn bình thường.
Mà cụ thể… Hình như là… Lúc nàng nói muốn có phương thức liên hệ của nam sinh.
Tiếp theo tuy nàng nói gì Tạ Kiều Ngữ cũng đáp lại nhưng không giống dĩ vàng, đôi mắt không còn tràn ngập ý cười.
Quá trình về, Thẩm Miên vẫn luôn tự hỏi tại sao?
Ngay khi bước vào nhà, nhìn cái ghế Tạ Kiều Ngữ từng ngồi, Thẩm Miên suy tư cân nhắc hành vi của Tạ Kiều Ngữ hai ngày qua, nhớ lại thời điểm khi hai người ở cạnh nhau, một ý tưởng lớn mật không thể tin xuất hiện trong đầu nàng.
Bởi vì ý tưởng quá lớn gan, hơn nữa Thẩm Miên chỉ là ngờ vực cho nên nàng chậm chạp không dám mở click khung chat với Tạ Kiều Ngữ.
Ngay lúc này hai người gần như hình thành sự ăn ý, không ai chủ động liên lạc, tựa hồ quên sự tồn tại của đối phương.
Mấy ngày trước còn thân thiết ngủ chung giường, nhưng giờ khắc này lại trở nên xa lạ, cứ như vậy một tháng chậm rì rì trôi qua.
Tất cả mọi người trong Thẩm gia đều phát hiện Thẩm Miên khác thường.
Thời khắc Thẩm Miên làm bể cái ly thứ tám vì thất thần, Thẩm Tri Hành nhịn không được gọi nàng vào thư phòng.
Thấy Thẩm Tri Hành ngồi trên ghế chắp tay trước ngực trầm mặc không nói nhìn mình chằm chằm, Thẩm Miêm bĩu bĩu môi: "Anh, em bất cẩn làm bể ly mà thôi, anh không cần cố ý gọi em vào thư phòng phê bình chứ?
"Thẩm Tri Hành thả lỏng tay ừ một tiếng:"Gần đây làm sao vậy?
"Trở về từ G thị đã một tháng, hắn luôn cảm thấy em gái có gì đó không ổn, đôi khi kêu nàng, nàng cũng không nghe thấy giống hệt người mất hồn. Thẩm Thiên Vinh và Lương Mẫn Trân cũng nhận ra con gái không thích hợp lại không dám hỏi, ra lệnh hắn phải tìm hiểu lý do. Thẩm Miên sửng sốt:"A?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!