Chương 26: (Vô Đề)

Tạ Kiều Ngữ nhẹ giọng cười nói: "Suy nghĩ cái gì?

"Suy nghĩ… Có gì đó thoát khỏi sự khống chế của mình là loại cảm giác gì?"Chúng ta…" Thẩm Miên liếm môi dưới: "Đã trở thành bạn bè phải không?

"Tạ Kiều Ngữ trầm ngâm:"Tại sao hỏi như vậy?"

Thẩm Miên trầm mặc.

Khi hỏi vấn đề này, Thẩm Miên liền biết cảm giác đột ngột kia là gì: Vốn dĩ nàng và Tạ Kiều Ngữ không nên thân mật thế này, dựa theo giả thiết của tác giả, hai người là kẻ thù, mỗi khi gặp mặt sẽ xảy ra mâu thuẫn.

Nhưng hiện tại, bởi vì nàng trọng sinh cộng thêm biết trước diễn biến câu chuyện, để phòng ngừa vấn đề xấu xảy ra, nàng cùng Tạ Kiều Ngữ trở thành bạn bè.

Hơn nữa sự xuất hiện của nàng khiến Tạ Kiều Ngữ không hề có hứng thú với Lục Cảnh Thần, hai người cũng không theo đúng nguyên tác trở thành người yêu.

Điều này chứng tỏ Thẩm Miên không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì, cũng không biết tương lai giữa Tạ Kiều Ngữ và Lục Cảnh Thần sẽ biến chuyển thế nào cùng những người liên quan.

Thẩm Miên ý thức nàng không xác định được mọi thứ.

Thấy Thẩm Miên không nói lời nào, khóe môi Tạ Kiều Ngữ khẽ cong, nheo mắt ôn nhu nói: "Có thể quan hệ giữa chúng ta không chỉ dừng ở hai chữ bạn bè."

Thẩm Miên trố mắt một giây, chuyển tầm nhìn, thấy dung trang Tạ Kiều Ngữ nhàn nhã thong dong nhìn mình.

Không dừng ở bạn bè?

Đó là cái gì? Học sinh lão sư? Hay quan hệ hợp tác? Thẩm Miên không hiểu.

Nàng không cách nào nhìn thấu cảm xúc trong mắt Tạ Kiều Ngữ.

Tình ý nồng đậm sắp tràn ra làm Thẩm Miên theo bản năng nhìn sang hướng khác.

Vì tư thế nằm của Tạ Kiều Ngữ, cổ áo ngủ trễ xuống, xương quai xanh dấu bên dưới lộ ra phân nữa.

Da thịt trắng mịn, hình dáng đúng chuẩn, tạo thành phong cảnh vô hạn, thành công hấp dẫn ánh mắt Thẩm Miên.

Tạ Kiều Ngữ cũng theo tầm mắt Thẩm Miên nhìn xuống, thấy da thịt lộ ra nhưng cô không kéo lại cổ áo lên mà còn thả lỏng vai để cổ áo mở rộng thêm.

Tạ Kiều Ngữ: "Đẹp không?Thẩm Miên gật đầu:Đẹp!"

"Thích không?" Hỏi xong, Tạ Kiều Ngữ chờ đợi dáng vẻ tức giận hết sức đáng yêu của Thẩm Miên nhưng không ngờ nàng điên cuồng gật đầu, nói: "Thích!

"Ngoài dự đoán, Tạ Kiều Ngữ ngẩn ra, bật cười hỏi:"Vậy có muốn sờ thử….

Hay không?… Thử một…

"Tạ Kiều Ngữ chưa dứt lời, Thẩm Miên đã nâng tay sờ lên xương quai xanh cô, thậm chí còn dùng lực chà xát, dường như muốn đích thân thử xem có phải đồ thật hay không? Tạ Kiều Ngữ có chút kinh ngạc, cô không nghĩ Thẩm Miên sẽ sờ sờ mình, mới vừa rồi còn bày ra vẻ mặt thẹn thùng khi cô hỏi thích không, mà giờ… Thẩm Miên cảm nhận xúc cảm trơn mềm truyền đến, ngoài miệng lẩm bẩm:"Chị Kiều Ngữ, chị tập luyện như thế nào? Có thể truyền dạy cho em hay không?

Em cũng muốn có xương quai xanh mê người giống chị!

"Thẩm Miên thực lòng rất hâm mộ! Dáng người của Tạ Kiều Ngữ quá mức hoàn mỹ, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng đủ khiến Thẩm Miên ghen ghét, nàng rất muốn có được! Thẩm Miên hỏi xong, cho rằng Tạ Kiều Ngữ sẽ nói ra vài động tác gì đó lừa gạt mình, nhưng giây tiếp theo nghe cô thẳng thắng:"Không có biện pháp, đây là trời sinh!Thẩm Miên:.

"Triệt để bị đả kích, Thẩm Miên run rẩy thu hồi tay, cười gượng hai tiếng:"A, a, như vậy a, em nên đi ngủ thì hơn, nói không chừng trong mộng cái gì cũng có.

Chị Kiều Ngữ, chị ngủ đi, yên tâm chắc chắn em không nhìn chị nữa."

Thẩm Miên nói xong thật sự phối hợp nhắm mắt lại, thậm chí còn dùng sức nhắm chặt mắt chứng tỏ quyết tâm không tiếp tục nhìn Tạ Kiều Ngữ.

Thật ra Thẩm Miên cũng có chút buồn ngủ.

Mấy ngày nay Thẩm Miên luôn ở trường học vội vàng ôn tập, có đôi khi từ buổi sáng kéo tới trời tối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!