Chương 14: (Vô Đề)

Thẩm Miên không để ý cảm xúc của Tạ Kiều Ngữ thay đổi, ngược lại nhướn người tới trước, khí thế bừng bừng hỏi tài xế có cần nàng chỉ đường không? Từ khi ra ngoài cùng Tạ Kiều Ngữ, Thẩm Miên lại hứng thú với công việc hướng dẫn đường cho người lái.

Hai người không đi chỗ khác mà theo thương lượng lúc chiều tới nhà hàng Pháp ăn cơm.

Cả buổi trưa không ăn gì, vừa nãy uống mấy ly nước chanh, xác thật hiện giờ Thẩm Miên cảm thấy rất đói.

Lúc này chỉ muốn ăn một bữa no nê.

Sau khi xác nhận tài xế biết đường đến đó, đồng học Thẩm Miên mới yên ổn, cả người dựa vào lưng ghế.

Xe băng băng chạy, phong cảnh bên ngoài bị đẩy lùi về sau, trước mắt cứ mơ hồ chợt lóe làm Thẩm Miên có chút mơ màng sắp ngủ.

Thời điểm mí mắt Thẩm Miên sắp sụp thì Tạ Kiều Ngữ gọi nàng: "Tiểu Miên."

Không biết có phải do buồn ngủ hay không mà Thẩm Miên cảm giác thanh âm Tạ Kiều Ngữ không ôn nhu giống thường ngày mà mang theo sự lạnh lùng, tối tăm dù rất nhỏ.

Thẩm Miên giật mình, giọng nói tự nhiên nũng nịu: "Em ở đây!"

Có lẽ Tạ Kiều Ngữ bị Thẩm Miên đà thanh đà khí dọa hết hồn, thật lâu sau mới mở miệng: "Đưa tay cho tôi."

"Tay?" Trước khi Thẩm Miên duỗi tay về phía Tạ Kiều Ngữ cũng cẩn thật kiểm tra một lần, phát hiện không có dính gì dơ hay không sạch sẽ.

Lại tưởng có mùi gì đó, nên đặt trước mũi ngửi ngửi vẫn không có gì khác thường, lúc này mới vươn tay qua.

Không biết Tạ Kiều Ngữ kêu nàng đưa tay làm gì, Thẩm Miên nói: "Tay em làm sao? Em kiểm tra rồi, không dính dơ hay có mùi lạ."

Thẩm Miên nói xong thì duỗi luôn tay kia tới, vị trí vừa đúng tầm mắt Tạ Kiều Ngữ.

Tạ Kiều Ngữ chăm chú nhìn ngón tay trắng nõn tinh tế rồi nhìn thoáng quá vẻ mặt đầy nghi hoặc của Thẩm Miên, chậm rãi nâng tay nhẹ nhàng đặt lên tay Thẩm Miên, sau đó nắm chặt.

Mười ngón tương giao hoàn toàn khắng khít, Tạ Kiều Ngữ lần nữa đối diện với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Thẩm Miên.

Tâm tình Tạ Kiều Ngữ sung sướng nói: "Không có dơ, tôi chỉ muốn nắm tay Tiểu Miên mà thôi!"

Thẩm Miên sững sờ.

Tạ Kiều Ngữ uống say? Nếu không tại sao tự nhiên muốn nắm tay nàng? Không phải nữ nữ cũng thụ thụ bất thân sao?

Sau khi lấy lại tinh thần Thẩm Miên rút tay về nhưng bị bàn tay ấm áp của Tạ Kiều Ngữ nắm chặt chẽ.

Âm thanh buồn bã truyền vào tai: "Vừa nãy không biết ai đó một hai lôi kéo tôi đây."

Thẩm Miên:……

Vừa rồi nguy cơ tứ phía nên mới lôi kéo Tạ Kiều Ngữ giúp mình xông ra vòng vây!

Nghe Tạ Kiều Ngữ nói, Thẩm Miên ngượng ngùng: Không thể dùng xong lập tức trở mặt không nhận người, bất quá chỉ là nắm tay thôi, vậy cứ nắm đi.

Thẩm Miên ngoan ngoãn dừng động tác, để Tạ Kiều Ngữ tùy ý bài bố.

Đi được nửa đường, nhưng Tạ Kiều Ngữ vẫn không có ý buông tay, Thẩm Miên lại ngồi không yên.

Lòng bàn tay trong tay Tạ Kiều Ngữ xuất tầng mồ hôi, ướt át làm Thẩm Miên không được tự nhiên, chuẩn bị lấy khăn giấy lau, thời điểm rút tay, năm ngón tay Tạ Kiều Ngữ dùng sức kẹp chặt.

Thẩm Miên đành thấp giọng gọi: "Chị Kiều Ngữ…"

Tạ Kiều Ngữ thấy động tác của Thẩm Miên nhưng không thả lỏng, nghe nàng gọi chỉ phiêu phiêu: "Ân."

"Tay em đổ mồ hôi, em muốn lau, có thể chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!