Đồng hồ trên bàn chậm rãi chuyển động, thời gian lão sư Tạ Kiều Ngữ giảng giải cũng từ từ qua đi, chớp mắt đã đến thời gian cơm chiều.
Hai người xuống lầu, vừa vặn gặp Thẩm Thiên Vinh ăn mặc chỉnh tề đứng ở phòng khách, đồng dạng cũng là dáng vẻ muốn ra ngoài.
Thẩm Miên đi tới ôm cánh tay ba Thẩm, ngây thơ hỏi: "Ba, ba đi đâu á?
"Tạ Kiều Ngữ dừng bước chân, lẳng lặng quan sát Thẩm Miên cùng Thẩm Thiên Vinh ở chung. Thẩm Thiên Vinh 50 tuổi, phát căn ẩn ẩn trắng bệch, mang theo bộ mắt kính, khuôn mặt ít cười tựa như ai thiếu ông mấy trăm triệu. Nhưng một người nghiêm túc như vậy lại biến thành tươi cười khi ở cùng con gái. Thẩm Thiên Vinh bày ra nụ cười chân thật:"Cùng mẹ con và chú Trương ra ngoài ăn bữa cơm, con muốn đi chung không?
"Thẩm Miên lắc đầu từ chối:"Con với chị Kiều Ngữ phải ra ngoài.
"Lúc này Thẩm Thiên Vinh mới chuyển tầm nhìn qua chỗ Tạ Kiều Ngữ, lập tức duỗi tay:"Ngượng ngùng, tôi là Thẩm Thiên Vinh.
"Lại nói tiếp có chút khó tưởng tượng, bởi vì mỗi ngày Thẩm Thiên Vinh đều ra ngoài cùng bạn bè câu cá hoặc chơi bóng, rất ít ở nhà nên suốt khoảng thời gian Tạ Kiều Ngữ kèm Thẩm Miên học bù, hai người chưa lần nào chạm mặt. Tạ Kiều Ngữ giơ tay bắt tay Thẩm Thiên Vinh, thái độ lễ phép ôn hòa:"Xin chào chú Thẩm, con là Tạ Kiều Ngữ!Thẩm Thiên Vinh:Chú biết, con gái của Tạ Dương Tranh…"
Thời điểm hai vợ chồng còn ở nước ngoài du lịch đã biết chuyện Tạ Dương Tranh dẫn cả nhà tới cửa bôi nhọ con gái bảo bối của mình.
Lúc ấy Thẩm Thiên Vinh lập tức gọi cho Thẩm Tri Hành hỏi rõ ngọn nguồn sự việc.
Trò chơi hào môn, Thẩm Thiên Vinh chứng kiến không ít nhưng cũng là lần đầu tiên thấy chuyện hạ mị dược con gái đưa tận giường người khác thế này.
Khoảnh khắc nghe Tạ Dương Tranh muốn hạ mị dược chính con gái ruột mình, Thẩm Thiên Vinh nổi giận đùng đùng, thầm nghĩ nếu Thẩm Miên ở bên ngoài cũng bị… Nhưng may mắn con gái bảo bối thông minh lanh lợi, hơn nữa còn phá vỡ quỷ kế của Tạ Dương Tranh, để bọn họ tự mình bêu xấu.
Khen Thẩm Miên đồng thời thương tâm thay Tạ Kiều Ngữ, thương cô có người cha cặn bã như vậy.
Thẩm Miên đứng một bên thầm nghĩ: Biết con gái Tạ Dương Tranh là được rồi, không cần nhắc ra miệng chứ! Nhìn mặt Tạ Kiều Ngữ tức khắc lạnh đi, nàng nhanh chóng nhéo cánh tay Thẩm Thiên Vinh, để ông hiểu ngầm không cần nói tiếp.
Xác thật Thẩm Thiên Vinh ngừng vấn đề muốn nói, nhưng quay đầu nhìn Thẩm Miên: "Sao lại nhéo ba?
"Trán Thẩm Miên dựng lên ba đường hắc tuyến. Ba Thẩm không hề thay đổi chút nào, nói chuyện không biết lựa lời. Khóe mắt Tạ Kiều Ngữ híp lại:"Chỉ là trước kia!
"Ngữ khí bình tĩnh vững vàng, nghe ra không ra tia phập phồng. Trước kia thì phải, hiện tại không phải và sau này cũng không phải. Thời điểm Tạ Kiều Ngữ dọn khỏi Tạ gia, cô cùng Tạ Dương Tranh đã đoạt tuyệt quan hệ cha con. Thẩm Thiên Vinh bị Tạ Kiều Ngữ làm cho sửng sốt:"Phải không?" Ngay sau đó lại cười ha ha: "Tiểu cô nương rất có tiền đồ.
"Lương Mẫn Trân thay quần áo ở trên lầu đi xuống, vừa vặn nghe chồng khen Tạ Kiều Ngữ. Bà cùng Tạ Kiều Ngữ gặp qua nhiều lần, cũng coi như quen biết, nhanh chóng bước tới gần ba người, thân thiết nắm tay cô, vỗ nhè nhẹ xuống mu bàn tay:"Thời gian qua, cám ơn con chiếu Tiểu Miên.
"Đột nhiên Thẩm Miên chen vào nói:"Mẹ!
Mẹ nói như vậy chị Kiều Ngữ sẽ nghĩ con rất tệ.
"Lương Mẫn Trân buông tay Tạ Kiều Ngữ, gõ nhẹ xuống đầu Thẩm Miên, sủng nịnh hỏi lại:"Không phải sao?
"Thời điểm Thẩm Miên cùng Lương Mẫn Trân nói chuyện, Thẩm Thiên Vinh bị xem nhẹ nên tìm Tạ Kiều Ngữ nói chuyện phiếm. Hỏi chuyên ngành của Tạ Kiều Ngữ và sau này muốn làm cái gì, Thẩm Thiên Vinh nói:"Đúng rồi, nghe nói trước kia con là bác sĩ khoa ngoại?
"Tạ Kiều Ngữ thấp giọng trả lời:"Đúng vậy!
"Khi trò chuyện âm thanh vững vàng, từ trên mặt không nhìn ra khác thường. Nhưng Thẩm Miên ở bên cạnh nghe lén, trong lòng lại kêu to không tốt."Tại sao không tiếp tục…
"Tạ Dương Tranh dùng tiền đè chuyện Tạ Trị tìm người bôi nhọ Tạ Kiều Ngữ nên Thẩm Thiên Vinh không biết thực hư."Ba!" Thẩm Miên la lên đánh gãy lời Thẩm Thiên Vinh, một tay kéo ba, một tay kéo mẹ, dùng sức lôi hai người ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói: "Hình như chú Lý lấy xe xong rồi, chờ hai người kìa, ba mẹ nhanh lên đi, trễ hẹn với chú Trương thì không hay.
"Thẩm Miên không biết tại sao ngày thường Thẩm Thiên Vinh chỉ có hứng thú với câu cá, chơi bóng mà hôm nay lại bát quái như vậy, mỗi một vấn đề đều bóc ra vết sẹo của Tạ Kiều Ngữ. Biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng tách hai người này khỏi Tạ Kiều Ngữ. Thẩm Thiên Vinh rất coi trọng quan niệm thời gian, nghe Thẩm Miên nói triệt để thu liễm tâm tư, nắm tay Lương Mẫn Trân ra cửa, quay đầu phất tay với con gái:"Vậy ba mẹ đi trước!
"Thẩm Miên cũng dặn dò:"Hảo, ba mẹ nói chú Lý chạy xe chậm một chút.
"Tiễn ba Thẩm mẹ Thẩm đi, Thẩm Miên quay lại bên cạnh Tạ Kiều Ngữ, mặt mày hớn hở cười nói:"Chị Kiều Ngữ, chúng ta cũng đi thôi.
"Các nàng quyết định đi ăn món Pháp, nhưng nhà hàng đó Thẩm Miên chỉ tới một lần, cho nên không quen thuộc đường. Nàng ngồi ở ghế phụ, ngửa mùi hương quen thuộc trong xe, lấy điện thoại chuẩn bị hướng dẫn lộ tuyến. Vừa mới điền địa chỉ nhà hàng thì nghe Tạ Kiều Ngữ gọi:"Tiểu Miên.
"Thẩm Miên đang xác định lại địa chỉ có đúng hay chưa nên không ngẩng đầu, thấp giọng hỏi:"Làm sao vậy?
"Thật lâu không nhận được câu trả lời, Thẩm Miên định quay đầu hỏi lần nữa. Nhưng vừa muốn thực hiện động tác lại nhận được hai chứ không nặng không nhẹ:"Cám ơn!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!