Qua một phút, Thẩm Miên tự hỏi phải bắt đầu bằng đề tài gì đây, người bên kia liền đánh vỡ do dự của nàng.
[ Tiểu Miên? ]
[ Sao trễ rồi còn chưa ngủ? ]
Thẩm Miên nhận được nhanh chóng trả lời:
[ Đã chuẩn bị ngủ, muốn nói với chị một tiếng ngủ ngon thôi!"
Thời điểm rửa mặt, Thẩm Miên suy nghĩ như thế nào mà mình lại cố tình muốn tiếp xúc với Tạ Kiều Ngữ, ngoài trừ Lục Cảnh Thần đây là lần đầu tiên nàng chủ động.
Kiếp trước, khi Thẩm gia chưa xảy ra chuyện, hay hiện tại bây giờ, những người bên cạnh Thẩm Miên đều chủ động thân cận, căn bản nàng không thèm để ý, và cũng không cần vì giữ tình hữu nghị mà làm trái ý nghĩ của bản thân.
Suy nghĩ những bạn bè bên cạnh… Hiện tại cũng không thể nói là bạn bè, vì khi gia đình Thẩm Miên xảy ra chuyện, người thường xuyên cùng nàng ăn chơi gọi nhau chị chị em em, không ai tới nhìn nàng dù một lần.
Nên tạm thời nàng hình dung là quan hệ xã giao.
Thường thường Thẩm Miên và những người đó sẽ đi mua sắm, chỉ biết mua mua mua, mở party, ra nước ngoài du lịch, còn không thì tới hộp đêm nhảy nhót…
Nhưng khi nghĩ đi cùng Tạ Kiều Ngữ, nàng không muốn làm những thứ này với cô mà điều đầu tiên Thẩm Miên muốn là thêm WeChat… Vừa vặn nàng không có WeChat của Tạ Kiều Ngữ.
Nghĩ tới nghĩ lui, đành nhắn tin xin Thẩm Tri Hành, cho dù anh hai không có cũng sẽ tìm cách giúp nàng.
Sự thật chứng minh nàng suy nghĩ đúng!
Tạ Kiều Ngữ vẫn trả lời với tốc độ rất nhanh:
[ Hảo! Ngủ ngon! ]
Tạ Kiều Ngữ ngồi trước máy tính, trả lời tin nhắn xong liền động mí mắt nhìn thoáng qua màn hình, trên đó hiển thị rất nhiều số liệu.
Cô mới tiếp nhận một đơn tử, nhưng đã ngồi hơn ba mươi phút vẫn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Đang chuẩn bị thức trắng đêm để nghiên cứu thì nhận được đề nghị thêm bạn của Thẩm Miên.
Ngồi một lúc vẫn chưa thấy Thẩm Miên đáp lời, Tạ Kiều Ngữ suy đoán nàng ngủ rồi.
Cô đứng dậy rót cho mình ly cà phê.
Lần nữa trở lại chỗ ngồi, điện thoại liền phát ra ánh sáng màu xanh, chứng tỏ có tin nhắn.
Thẩm Miên gửi tin nhắn thoại, Tạ Kiều Ngữ vừa nhấp ngụm cà phê vừa click mở nghe.
Điện thoại truyền đến giọng nói của nữ sinh mang theo ủ rủ: "Ngủ ngon ~ Tạ lão sư!"
Giọng nói kết thức, vừa vặn vị đắng của cà phê tan trong miệng, nhưng Tạ Kiều Ngữ lại cảm nhận được vị ngọt không rõ.
Đột nhiên trong đầu nảy ra ý tưởng, nhanh chóng bỏ ly xuống, ngón tay thuần thục lướt trên bàn phím.
Hai mươi phút trôi qua, nhiệm vụ thành công mỹ mãn, bấm nút gửi đi, Tạ Kiều Ngữ lập tức nhận được thù lao thông qua tin nhắn ngân hàng.
Nhìn thoáng qua, số tiền cô nhận nhiều hơn mức thỏa thuận 50%.
Hỏi rõ mới biết, do hoàn thành với tốc độ quá nhanh nên có thêm tiền thưởng.
Tạ Kiều Ngữ nhìn trương ngạch, khóe miệng khẽ nhếch.
Đứng dậy chuẩn bị đi ngủ, lại nhớ tới câu Thẩm Miên nói "Tạ lão sư"… Tạ Kiều Ngữ thầm nghĩ, đúng là một học sinh không tồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!