Chương 9: (Vô Đề)

Cô cũng không thể chỉ nấu một nồi nước, cho khách hàng uống nước sôi đâu đúng không? Như này nếu mà dám lấy tiền của khách thì cô thật sự sẽ không bị ăn đánh sao?

Hệ thống lo lắng sốt ruột : [Ký chủ, cô như thế này liệu có trở thành đầu bếp được không đó?]

Phó Vãn không trả lời.

Lý Mỹ Phượng nhìn sang Đoàn Đoàn đầu tiên, Triệu Côn Minh và Triệu Dương thì nhìn chằm chằm Phó Văn.

Cả ngày hôm nay đầu óc Triệu Dương chỉ toàn là hình ảnh đáng sợ về cái trừng mắt của xác c.h.ế. t trẻ con kia, cậu ấy lập tức không dám giấu diễm một chút mà kể hết những chuyện xảy ra hôm qua cho Phó Vẫn.

Triệu Côn Minh trầm giọng nói:

"Phó nữ sĩ, hôm trước lúc ở viện phúc lợi Ái Thiên Sứ cô cố ý nhắc nhở tiểu Dương, bây giờ có thể cùng chúng tôi tâm sự một lúc không?"

Phó Vãn làm như không nghe thấy, cô lấy từ trong ngăn tủ ra may cái chén mua được ở chợ bán sỉ.

Triệu Côn Minh và vợ liếc nhau, Lý Mỹ Phượng tiến lên một bước, suy nghĩ tìm một chút rồi sửa lại lời: Phó đại sư?

Nhưng vẫn không nhận được bất kì câu trả lời nào như trước. Ba người có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nếu Phó Vãn không muốn quản chuyện này thì sao lại nhắc nhở họ? Nhưng hôm nay bọn họ tới đây, cô lại không thèm nói một lời là sao?

Triệu Dương nhìn Phó Vãn đứng nấu nước ở trước xe đẩy đồ ăn, cậu ấy gãi gãi đầu, mang lòng thử nghiệm mà kêu lên: Đầu bếp Phó?

Phó Vãn ngước mắt lên nhìn cậu ấy, đạm nhiên trả lời: Ừ, là tôi.

Đồng tử của hệ thống mỹ thực chắn động: [... Trâu, quá trâu bò!]

Phó Vãn thế mà phản ứng lại với bọn họi

Triệu Dương cảm thấy có chút ba chấm, trong nhà gặp chuyện quỷ quái còn chưa tính, quan trọng là người mà bọn họ khổ cực tìm kiếm lại không phải đại sư, mà là... đầu bếp?

Lúc này nước trong nồi đã sôi, kêu lên từng tiếng ùng ục ùng ục, hơi nóng đua nhau bốc lên.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Triệu Côn Minh có nhiều năm kinh nghiệm trên thương trường trong nháy mắt hiểu ra, anh ấy vô cùng biết điều nói với vợ và em trai mình:

"Mọi người đều đói bụng, không bằng ngồi đây ăn chút mì sợi?"

Ba người quả thật khá đói bụng, cả ngày hôm nay đều chỉ chăm chăm đi tìm Phó Vãn, lại nghĩ đến chuyện bất thường ở nhà nên cũng không ăn nổi, lúc này nhìn thấy quán xe đồ ăn này cũng cảm thấy bụng réo lên.

Lý Mỹ Phượng nhìn thực đơn tối nay được Phó Vãn viết trên giấy, cô ấy không khỏi tán thưởng:

"Đầu bếp Phó, ngoài mì sợi cô còn làm không ít đồ ăn khác, cho tôi một chén gà hầm nấm hương đi."

Triệu Côn Minh chọn mì thịt bò cay.

Triệu Dương nhìn chằm chằm cây hoè già kia bỗng nhớ tới điều gì, khuôn mặt cậu ấy như nhăn thành một mảnh, nơi này không phải chính là nơi mà anh em tốt của cậu ấy xảy ra tai nạn giao thông sao? Có phải Phó Vãn còn biết được nơi này từng xảy ra chuyện gì hay không?

Triệu Dương nhận được ánh mắt cảnh cáo của Triệu Côn Minh, rầu rĩ nói:

"Vậy cho tôi một chén bò kho đi." Chọn món xong, ba người cũng không chê quán ven đường đơn sơ mà ngồi xuống bàn nhỏ trước mặt.

Đoàn Đoàn vô cùng cao hứng, cậu bé không nghĩ nhanh như vậy đã có khách.

Đoàn Đoàn ngó trộm anh trai trẻ tuổi mặt đầy m.á. u kia, cậu bé nhất định phải đề phòng người này phá hư việc buôn bán của mẹ.

Đoàn Đoàn ngang đầu nhìn Phó Vãn, mười phần chờ mong hỏi:

"Mẹ ơi, con có thể giúp mẹ cái gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!