Chương 7: (Vô Đề)

Triệu Dương nuốt nước miếng, cậu ấy lại muốn hái một chùm để ăn tiếp.

"Báo Tuyết, sao mày vào đây rồi?" Quản gia nhìn chằm chằm con Samoyed cách đó không xa, quát lớn.

Một con Samoyed có bộ lông màu tuyết trắng, thân hình to béo cong m.ô.n. g lên, hai chân trước điên cuồng đào hố ở một gốc nho.

Đất bị con Samoyed này đào lên bay bụi tứ tung, có vài hạt còn dính lên trên lông của nó, nhìn qua vô cùng bẩn thỉu.

Khuôn viên trồng nho trong nhà không cho chó chạy vào, bởi vì người nhà họ Triệu lo Báo Tuyết sẽ ăn nhằm quả nho.

Triệu Dương lập tức tiến lên muốn xốc báo tuyết thả ra ngoài, nhưng chưa tới gần cậu ấy đã ngửi thấy một mùi hôi thối vô cùng nong dam.

Như thể là, ở dưới nhiệt độ 40 độ cực nóng, hàng trăm hàng ngàn con chuột c.h.ế. t bốc ra mùi tanh tưởi, trong đó còn kèm theo một mùi chua thối nát.

Triệu Dương đột nhiên che mũi lại, đời này của cậu ấy chưa bao giờ ngửi qua mùi nào thối như vậy, thậm chí còn khiến cậu ấy không tự giác được sinh ra sợ hãi.

Sân nhà của nhà họ Triệu rất lớn, ngày trước cũng từng có chó nhỏ mèo nhỏ c.h.ế. t ở trong hoa viên, nhưng mùi lại không giống thế này.

Không hiểu sao Triệu Dương thấy bất an vô cớ.

Báo tuyết lôi ra từ trong hố đất mới đào một bao nilon màu trắng cũ nát, Triệu Dương dùng chân đá đá, bên trong lập tức lăn ra một khối thịt nhỏ hơn cả bàn tay.

Triệu Dương vừa bịt mũi vừa di chuyển lên, đập vào mắt cậu ấy là một t.h. i t.h. ể thai nhi cuộn tròn xám xịt, không biết đã c.h.ế. t bao lâu nhưng Triệu Dương có thể nhìn rõ được hai bàn tay của thai nhi này còn chưa lớn bằng một đồng tiền xu.

Đầu của Triệu Dương am am nỗ tung, cả người cậu ấy đều choáng váng, nhất thời vẫn không hiểu được tại sao hoa viên nhà mình lại có hài cốt của thai nhi. 

Bỗng chốc –

Thai nhi vốn đã c.h.ế. t kia mở bừng hai mắt.

Không có đồng tử, đen nhánh vô cùng quỷ dị.

AI Triệu Dương thét lên một tiếng chói tai, cậu ấy sợ tới mức ngã đập m.ô.n. g xuống đất, trong nháy mắt áo trắng của cậu bị thấm đẫm mồ hôi.

Trợn mắt?

Triệu Dương run run nhìn lại lần nữa, cái thai c.h.ế. t kia vẫn còn nằm nguyên trong bao nilon, đôi mắt nhắm chặt như đang yên giấc.

"Tiểu Dương, cậu không sao chứ?"

Quản gia nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Triệu Dương, gọi điện thoại báo cho Triệu Côn Minh đang làm việc ở thư phòng.

Triệu Côn Minh làm gì còn ngồi nổi nữa?

Anh ấy chạy tới nhìn kĩ thứ đồ trong bao nilon, lại nhìn em trai mình ở bên cạnh sắp bị hù c.h.ế. t đến nơi rồi, Triệu Côn Minh cắn răng nói:

"Đào... Tất cả chỗ đất này, đào hết lên cho tôi!"

Theo từng tầng đất bị bới tung lên, mùi thối rữa càng ngày càng nồng, một túi, hai túi, ba túi...

Ước chừng có đến tận sáu túi!

Trong mỗi một túi đều bọc một t.h. i t.h. ể của thai nhi, có vài thai nhi tứ chi đã bị đứt đoạn, tất cả chỉ còn lại vài bộ hài cốt cụt tay cụt chân. Rõ ràng đang là ban ngày, ánh mặt trời chói chang vậy mà bọn họ đều phát lạnh cả người, chỉ cảm thấy một màn trước mắt này quá mức quỷ dị.

Triệu Côn Minh lăn lộn ở thương trường anh lừa tôi gạt nhiều năm, cũng chưa bao giờ gặp qua loại chuyện này, sắc mặt anh ấy xanh mét nhìn chằm chằm Triệu Dương:

"Sao em phát hiện ra cái này?"

Triệu Dương vội nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!