Chương 5: (Vô Đề)

Vừa rồi lúc Phó Vãn đưa Đoàn Đoàn về nhà, Dương Chan Vinh ở phòng bếp nhìn xuyên qua cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy cậu bé thèm đến không nhịn được.

Dương Chắn Vinh cũng thật tốt, làm một mâm cơm vô cùng thịnh soạn, lúc này vẫn còn bốc hơi nóng. Chân giò hun khói được cắt thành miếng nhỏ, cơm chiên trứng được xếp thành ngọn núi nhỏ được xào cùng thịt viên, điểm xuyết một ít hành thái, vừa thơm vừa đẹp.

Hệ thống mỹ thực nhịn không được phát ra lời bình luận: [Ký chủ, chờ cô học được món cơm chiên rồi, nhất định sẽ rang tốt hơn hắn!]

Phó Vãn không để ý đến hệ thống.

Đoàn Đoàn nuốt nước miếng, ánh mắt và đầu nhỏ của cậu bé đều hướng về phía Phó Vãn.

Dương Chan Vinh và Phó Vãn mới chỉ gặp mặt hai lần, lần trước là ký kết hợp đồng thuê nhà, anh ta chỉ biết cô ít nói, sợ cô vì ngại ngùng sẽ từ chối khiến cho đứa bé bị đói, anh ta đang muốn mở miệng thì Phó Vãn gật đầu nói: Đoàn Đoàn, nhận đi.

Hệ thống mỹ thực: [... Ký chủ không định tự mình nấu cơm cho Đoàn Đoàn sao?] Phó Vãn đáp lại: Ừ

Hệ thống mỹ thực: [...]

Ký chủ có tình thương của mẹ, nhưng không nhiều lắm.

Cảm ơn chú ạ. Đoàn Đoàn cao hứng đến hỏng rồi, chân giò hun khói cùng cơm chiên trứng như thế này lúc còn ở viện phúc lợi rất ít được ăn, cậu bé vươn tay tiếp lấy mâm, mời Dương Chan Vinh vào phòng.

Dương Chấn Vinh chan chờ trong chốc lát, cửa bỗng nhiên mở rộng ra.

Lúc này đã vào hạ, mọi nhà đều mở điều hoà, Dương Chấn Vinh nhìn vào trong phòng khách lại thấy điều hoà đóng, anh ta chà xát cánh tay nổi da gà của mình, buồn bực nói:

"Vì sao lại lạnh như thế chứ?"

Anh ta nhớ rõ căn phòng cho thuê này mỗi khi đến hè đều nóng vô cùng, còn có chút oi bức.

Cho nên đáng lẽ ra phòng này phải thuê hai ngàn một tháng, Dương Chắn Vinh chỉ lấy Phó Vãn một ngàn tám.

Đoàn Đoàn tiến lên kéo Thu Thu ra, ân cần nói:

"Cảm ơn chú đã đưa đồ ăn cho cháu và mẹ, cháu mời chú uống nước."

Phó Vãn nói lời cảm ơn với Dương Chắn Vinh.

Cô biết Dương Chấn Vinh công khai đây là khu chung cư cũ, đến tiền đặt cọc cũng không đòi cô.

Phó Văn lớn lên cực kỳ xinh đẹp, Dương Chan Vinh cảm thấy cho dù là minh tinh trong giới giải trí cũng không đẹp bằng cô, Phó Vãn nói một câu cảm ơn, khuôn mặt màu đồng của anh ta tức khắc đỏ bừng.

Dương Chấn Vinh sờ sờ cái gáy, ậm ừ nói:

"Chúng ta đều là hàng xóm, quan tâm lẫn nhau là chuyện hiển nhiên. Hai người vừa mới dọn vào đây, hẳn là rất vội."

Dương Chấn Vinh luôn cảm thấy đồ ăn đặt ở trong phòng này rất nhanh bị lạnh, cầm muỗng ở trên bàn múc ra hai chén, nói:

"Hai người mau ăn đi, đừng để bị nguỘi. Đoàn Đoàn thật sự đã đói lả, cậu bé đặt ly nước lạnh tới trước mặt Dương Chấn Vinh, sau đó nuốt nước miếng đưa một chén đây đến chỗ Phó Vãn, hai mắt đầy vẻ mong chờ nhìn cô:"Mẹ vất vả, mẹ ăn trước.

"Phó Vãn cười lắc đầu, ý bảo Đoàn Đoàn cứ ăn, cô không đói. Cậu bé đói bụng lắm rồi, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, xúc một miếng đưa vào trong miệng, cơm chiên vàng bị rơi xuống trên bàn, Đoàn Đoàn sẽ nhặt lên nhét vào trong miệng."Quá thơm, cơm chiên của chú thật ngon."

Dương Chấn Vinh nhìn Đoàn Đoàn vùi đầu vào ăn, cậu bé ăn đến gương mặt đều phông cả lên, anh ta nghĩ đến đứa con gái kén ăn kia của mình ngay lập tức cảm thấy đau đầu.

Cô bé đòi ăn chân giò hun khói cơm chiên trứng, đợi anh ta chiên xong, con gái lại ngủ rồi, không khiến anh ta bớt lo chút nào.

Phó Vãn bỗng nhiên mở miệng, như là tán chuyện việc nhà linh tỉnh:

"Anh chủ nhà, nghe nói anh kiếm sống bằng nghề bán thịt heo?"

"Cái gì mà anh chủ nhà, kêu tôi anh Dương là được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!