Cái gì mà cứu chứ?
Nữ quỷ nhỏ cầm đầu đuổi tới rồi!
Vương Phong chạy loạn trên đường vắng, anh ấy chạy như điên, điên cuồng chạy.
"Bà chủ, bà chủ quán ăn!"
Vương Phong lẩm bẩm, trong mắt lóe lên tia sáng, chạy về phía cây hòe già mà anh ấy thường đi qua mỗi ngày sau khi giao đồ ăn về nhà.
Bà chủ đó chắc chắn có cách cứu anh ấy.
Bóng dáng của cây hòe già đã hiện lên trong mắt Vương Phong, một loại cảm xúc mang tên hy vọng dâng trào.
Vương Phong không để ý đến thân thể cực kỳ mệt mỏi của mình mà tăng tốc lao tới.
Vòng qua một góc đường, khung cảnh dưới gốc hòe chấu già cuối cùng cũng hiện ra trước mặt Vương Phong.
Không có ai.
Không có Phó Vãn, không có cậu bé tên Đoàn Đoàn, càng không có chiếc xe đẩy nhỏ bán đồ ăn của họ.
Cảm xúc hy vọng trong phút chốc trở nên sụp đổ cùng cực. Tối nay Phó Vãn không xuất hiện!
Đầu óc Vương Phong ong ong, cảm xúc lẫn lộn, thậm chí anh ấy còn bắt đầu hối hận vì đã không ăn tô mì ăn liền trị giá 518 một tô của Phó Vãn tối qua.
Chú.
Vương Phong nghe được tiếng gọi lạnh lùng của nữ quỷ nhỏ, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Lại bị đuổi kịp rồi.
"Mi muốn g.i.ế. c thì cứ giết, muốn bắt tao làm vật tế thì cứ bắt đi." Vương Phong nằm xuống dưới gốc cây hòe già, cam chịu số phận.
Nữ quỷ nhỏ lại nói:
"Chú, cho tôi một ít nước, chú có thể làm ba của tôi được không?"
Vương Phong: ...
Vương Phong: …
Vương Phong sắp c.h.ế. t bàng hoàng ngồi dậy, c.h.ế. t thì có thể chết, nhưng không thể làm ba của quỷ!
Vương Phong phát ra tiếng kêu thống khổ nhất:
"Bà chủ, cô ở đâu? Khi nào cô mới mở quầy hàng?!"
Biết được địa chỉ nhà của Phó Vãn, Vương Phong lại trở thành một vận động viên chạy đường dài, một đường chạy như điên đến khu dân cư cũ của Phó Vãn.
Vương Phong đã không còn quan tâm đến việc quấy rầy trẻ mồ côi và góa phụ vào đêm khuya có bị coi là tội phạm không, đáng tiếc Phó Vãn lại không mở cửa.
Vương Phong dứt khoát ngồi xuống ở lối vào cầu thang, dựa vào lan can. Nữ quỷ nhỏ sợ hãi nhìn cửa nhà cho thuê, nghe thấy bài hát Thỏ con ngoan ngoãn từ bên trong phát ra rồi biến mắt ở đầu cầu thang.
Có một lệ quỷ rất mạnh mẽ bên trong cánh cửa đó.
Sáng sớm, chim trên cành ngoài cửa số ríu rít, ánh nắng dịu nhẹ tràn xuống. Triệu Dương ngáp một cái, đi tới phòng khách gõ gõ:
"Đầu bếp Phó, cô dậy chưa? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!