Chương 44: (Vô Đề)

Cánh cửa phía sau anh ấy đã đóng lại.....

Cô nhóc này ở đâu ra vậy, làm trò gì ở đây? Chỉ có một chiếc bàn cao để đựng tro trong phòng ngủ này!

Có đánh c.h.ế. t Vương Phong cũng không ngờ mình lại nhìn thấy một cảnh tượng kích thích như Vậy.

Con ngươi của Vương Phong điên cuồng mở to như người chết, adrenaline chợt tăng vọt.

Đôi tay làm việc quanh năm của anh ấy run rây điên cuồng, anh ấy đã không còn cầm được chiếc hộp có mùi thơm tràn ra ngoài nữa mà bộp một tiếng đánh rơi xuống đất.

Hộp đựng thức ăn đã bị rơi vỡ, thứ lăn ra không phải là đồ ăn mang về, mà là— Một nắm hương và nến đỏ sáng như máu! Một tên to con như Vương Phong hét lên một tiếng, anh ấy đột nhiên cảm thấy nửa thân dưới có chút lạnh lẽo thoáng qua.

Tiếng cười khúc khích khàn khàn của cô gái nhỏ vang lên từ trong phòng ngủ:

"Chú, chú tè ra quần kìa."

Trong căn phòng ngủ nhỏ này, chỉ có thể nghe thấy âm thanh, không thể nhìn thấy ai, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là bức tường phòng ngủ.

Trên quần đùi màu xám tro của Vương Phong có vết nước hôi thối, chất lỏng trong suốt chảy xuống quần rồi rơi xuống đất, chiếc quần ướt dính vào đùi anh ấy, tạo cảm giác mát lạnh.

Anh ấy sợ đến mức tè dầm!

Cho dù là ai đến đây cũng sẽ ướt quằn!

Vương Phong không khỏi hét lên, đột nhiên xoay người chạy trối c.h.ế. t về phía cửa phòng ngủ. Phòng ngủ không lớn nên Vương Phong chỉ đi ba bước đã tới cửa.

Khóa cửa mở không ra, dù Vương Phong có cố gắng thế nào cũng không thể làm nó nhúc nhích.

Đụng phải quỷ rồi, anh ấy đụng phải quỷ rồi.

Vương Phong nghe được phía sau có tiếng sột soạt, anh ấy quay đầu nhìn lại như suýt khóc, không biết từ lúc nào mà phòng ngủ lại xuất hiện thêm mấy cái bóng xám.

Trong bóng xám là... con nít

Trong bảy nhóc quỷ đó phần lớn là con gái, chỉ có hai đứa con trai. Nước da của bọn họ nhợt nhạt bất thường, đôi mắt to nhưng không có đồng tử, trên người có nhiều vết máu, thậm chí có người còn mắt cả tay và chân. Vương Phong chứng kiến một cảnh tượng mà cả đời anh ấy sẽ không bao giờ quên được.

Cô bé có đôi má gầy gò nhìn anh ấy rồi mỉm cười đưa tay ôm lấy đầu mình, dùng sức kéo nó lên. Đầu cô bé cứ như thế bị kéo ra, đầu và thân của cô bé tách ra hành động, chia ra lao về phía đống hương và sáp vương vãi trên mặt đất.

Miệng trên đầu nhanh chóng gặm ngọn nến, tay thì nhặt từng nén hương cắm vào trong người, điên cuồng hút.

Những con quỷ nhỏ khác khác tranh nhau giành lấy chỗ sáp thơm còn sót lại. Vương Phong: \Wh

Anh ấy sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng, sau đó anh ấy chậm rãi nhớ lại món đồ mà mấy ngày nay anh ấy mang đi bán, chẳng lẽ vốn dĩ đó không phải là những hộp chứa đồ ăn mà trong hộp toàn chứa đầy sáp thơm ư? Một nỗi sợ muộn màng lại dâng lên, Vương Phong sắp phát điên rồi.

Vương Phong tự nhận mình là một công dân tốt, anh ấy rất nghiêm túc trong việc giao đồ ăn để kiếm tiền. Trước đây anh ấy đã từng lấy việc giúp đỡ người khác trên con đường giao đồ ăn làm niềm vui, sao giờ lại gặp phải loại chuyện này chứ?

Vương Phong khẩn trương đến cổ họng khô khốc, gần như có thể nghe được nhịp tim đập cuồng loạn của chính mình, anh ấy áp vào cửa phòng ngủ, lớn tiếng kêu lên:

"Mấy người, tôi, tôi chưa bao giờ làm tổn thương mấy người, xin hãy thả tôi đi."

Vương Phong không hiểu bọn họ muốn lừa anh ấy vào đây làm gì? Biến anh ấy thành vật tế thần ư?

Ở đây có bảy đứa trẻ, dù anh ấy có c.h.ế. t thay cũng không đủ. Cô nhóc cằm đầu quay đầu lại nhìn anh ấy, nhưng cơ thể cô bé không quay lại như bình thường mà quay giống như một con cú mèo quay đầu 180 độ, chẳng qua là đầu và thân cô bé lại tách rời.

"Chú, kẻ nói dối, khát nước, tôi muốn uống nước, tôi muốn uống nước." Cô bé liễm đôi môi khô khốc, lẩm bẩm, ánh mắt càng thêm oán hận. Đôi tay run rẩy của Vương Phong run run đưa chai nước khoáng ra, khi cô bé duỗi ngón tay đầy sẹo chuẩn bị nhận lấy thì Vương Phong đã lấy lại.

Nữ quỷ nhỏ trừng mắt, Vương Phong mở nắp chai, hoảng sợ nói:

"Tôi, tôi giúp nhóc mở nắp bình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!