Chương 42: (Vô Đề)

Tiết Định Khôn bất đắc dĩ nói một câu:

"Ba mẹ không hiểu chuyện gì thì đừng hỏi lung tung, đầu bếp Phó bảo con đợi ở đây, ba mẹ trở về nghỉ ngơi cho tốt là được rồi."

Hai người như vừa tỉnh mộng, vội vàng gật đầu đáp ứng.

"Thời gian quả thật không còn sớm nữa, không bằng đầu bếp Phó về nhà tôi nghỉ ngơi đi."

"Thời gian vẫn còn sớm", Phó Vãn mở miệng:

"Nhưng tôi có thể ở tạm nhà mấy người."

Vẫn còn sớm sao?

Bọn họ cảm thấy một ngày này như một năm, như thể đã trôi qua rất nhiều giờ rồi.

Mùa hè thì trời sáng nhanh hơn, tất cả bọn họ đều đoán rằng trời sắp sáng rồi.

Ngược lại Tiết Định Khôn lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, đột nhiên kêu lên một tiếng:

"Bây giờ mới là 12:22."

Lúc này mới qua nửa giờ.

Bọn họ vào vườn nho vào khoảng 23:50. Thời gian trôi chậm quá rồi phải không? Nhưng bọn họ lại cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu rồi.

Ngược lại Tễ Tú Lan lại cảm thấy vui mừng, tối nay đầu bếp Phó có thể ở lại nhà họ Triệu là tốt rồi, vì con trai của bọn họ vẫn ở trong vườn nho của nhà họ Triệu. Bọn họ quay trở lại phòng khách của nhà họ Triệu.

Chiếc đèn chùm pha lê trên đỉnh phòng khách nhấp nháy rực rỡ, ánh đèn nhu hòa làm cho bọn họ có một chút cảm giác chân thật, một loại cảm giác hoang đường một lần nữa trở lại thế giới loài người.

Triệu Dương vội vàng uống một chén nước nóng lớn mới cảm thấy thoải mái.

Triệu Côn Minh nhớ tới chiếc xe màu đen, trong lòng có chút khó khăn, lên tiếng dò hỏi:

"Đầu bếp Phó, cô có nghĩ tới những cỗ xe linh hồn kia sẽ bị vứt đi như một chiếc xe rác không?"

Chẳng lẽ vứt đi?

Vứt đi thì không vấn đề gì, vì dựa theo sự phân phó của Phó Vãn là không cần tìm xe quá đắt, nếu vứt đi thì cũng chỉ tốn mắt vài triệu mà thôi, nhưng biển số xe lại là thứ không dễ có được.

Phó Vãn:

"Không cần đâu, mỗi ngày mang những chiếc xe này ra phơi nắng hai tiếng, phơi trong bảy ngày, sau đó mời mấy người đàn ông có dương khí nặng làm tài xế, chạy một vòng quanh Ninh Thành là có thể dùng rồi."

Phó Vãn lại bổ sung một câu:

"Chủ nhà đồng thời là hàng xóm của tôi, anh ấy làm nghề mổ lợn, anh ấy có thể làm được."

Những người làm chủ lò mổ và bán thịt lợn đều có dương khí và âm khí rất nặng, âm hồn bình thường đều không dám tới gần, để cho bọn họ làm loại chuyện này là tốt nhất.

À, nhân tiện, đây có thể coi như là sự đền bù cho việc mượn giấy màu của gia đình anh ấy.

Triệu Côn Minh nghe vậy lập tức gật đầu, tỏ vẻ anh ấy đã biết rồi.

Phó Vãn đứng dậy, hỏi: Phòng tôi ở đâu?

"Đầu bếp Phó, phòng của cô và Đoàn Đoàn ở ngay phòng khách bên cạnh Nguyệt Nhi, mời cô đi xem phòng." Triệu Côn Minh lập tức bảo quản gia dẫn Phó Vãn và Đoàn Đoàn đến phòng ngủ.

Đàm Nguyệt Nhi mặc bộ đồ ngủ màu hồng, vẻ mặt vẫn có chút hoảng hốt, mặc dù cô ấy rất buồn ngủ nhưng cố chống đỡ mí mắt không dám hạ xuống, nhìn Phó Vãn nhưng lại chần chừ không nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!