Triệu Dương kinh ngạc kêu lên, cậu ấy không để ý đến chùm nho tím đen đang ở trên tay.
Một lần nữa Quỷ môn bị Phó Vãn mở ra, một hàng xe đưa hồn màu đen từ cánh cửa kia lần nữa chạy trở về. Mà Đoàn Đoàn đang ngồi ở chiếc xe đầu tiên, sáu chiếc xe còn lại đều là xe trống.
Trên biển hiệu của chiếc xe đầu tiên, ngọn lửa vĩnh cửu vốn đang bùng cháy lúc này đã tắt đi, chỉ còn lại một cục tro giấy màu xanh đen.
Mọi người vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cái này... Trần Giang Lâm này mất trí rồi sao?
Phó Vãn đứng ở phía trước, Đoàn Đoàn cách cửa sổ xe nhìn chằm chằm cô.
Đoàn xe dừng lại, Phó Vãn giúp Đoàn Đoàn mở cửa xe, cô ậm ừ cười nói:
"Chào mừng con trở về."
Đoàn Đoàn rất ngạc nhiên. Quả nhiên, mẹ đang đợi cậu bé. người đầu tiên cậu bé nhìn thấy khi trở về là mẹ.
Đoàn Đoàn từ trên xe nhảy xuống, một tay cầm chảo, vội vàng nhìn về phía Phó Vãn.
Thấy vậy, Triệu Dương chủ động bước tới nói:
"Để anh cầm giúp nhóc."
Ánh mắt Đoàn Đoàn sáng lên, lập tức đưa chảo cho Triệu Dương, đã lâu lắm rồi cậu bé chưa được ôm mẹ, Triệu Dương đã phát ra tiếng nói bén nhọn.
"Đậu má, sao lại nặng như vậy?"
Triệu Dương vốn nhìn thấy Đoàn Đoàn có thể cầm bằng một tay nên cậu ấy cũng không nghĩ nhiều, dù sao một đứa trẻ cũng cầm được chẳng lẽ một người trưởng thành như cậu ấy lại không cằm được. Nhưng vừa mới cầm lây chảo từ tay Đoàn Đoàn, Triệu Dương cảm giác như mình bắt được vật nặng ngàn cân.
Cậu ấy nhanh chóng nắm lấy cán chảo bằng cả hai tay, hai cánh tay đã nổi hết gân xanh lên, rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, cậu ấy bị sức nặng kia đè nặng đến mức ngồi phệt xuống đắt.
Nhưng nước ở trong chảo lại không chảy ra một giọt nào.
"Cái chảo này sao lại nặng như vậy? Nặng c.h.ế. t người rồi..."
Triệu Dương phàn nàn, nhưng mới nói được một nửa cậu ấy lại dừng lại. Chả phải cái chảo này đã đi đến thế giới của người c.h.ế. t sao?
Đoàn Đoàn kinh ngạc quay lại nhìn Triệu Dương.
Cậu bé cũng không ngờ rằng anh Tiểu Dương lớn lên cao lớn khỏe mạnh như vậy, nhưng ngay cả một cái chảo cũng không cầm nổi.
Cậu ấy quá yếu đuối rồi.
Mẹ... Đoàn Đoàn nhìn thấy Triệu Dương đặt chảo xuống đắt, lúc này cậu bé mới quay đầu trông mong nhìn Phó Vãn.
Phó Vãn cười ôm cậu bé vào lòng, nhẹ nhàng xua tan đi âm khí xa lạ trên người cậu bé: Con vất vả rồi.
Quan hệ huyết thống thực sự là một loại ràng buộc rất kỳ diệu, mặc dù hai người chỉ mới quen biết nhau vài ngày thôi, nhưng giữa Phó Vãn và Đoàn Đoàn lại không có nhiều ngăn cách như Vậy.
Phó Vãn cúi đầu nhìn bộ dáng lưu luyến của Đoàn Đoàn, hỏi:
"Con đã gặp phải chuyện gì ở U Minh?"
Đoàn Đoàn còn chưa kịp nói gì thì những ngón tay hơi lạnh của Phó Vãn đã nhẹ nhàng ấn vào giữa hai lông mày của cậu bé, ánh sáng từ đầu ngón tay tràn vào trong tâm trí của Đoàn Đoàn.
Những gì cậu bé gặp phải cô đã nhìn thấy.
Sau khi quét nhanh những gì Đoàn Đoàn nhìn thấy và nghe thấy ở U Minh, Phó Vãn bỗng nhiên an tĩnh lại, đôi môi xinh đẹp khẽ mím lại.
Đoàn Đoàn cần thận gọi: Mẹ... Bọn Triệu Côn Minh cũng có thể thấy rõ Phó Vãn có chút không thích hợp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!