Bên ngoài có một dàn chiếc xe màu đen, biển số xe tất cả đều bắt đầu bằng số 7, kết thúc bằng số 4.
Triệu Côn Minh và Tiết Quốc Thịnh tìm rất lâu mới có thể tìm được.
Phó Vãn dặn dò Triệu Dương đi ngược chiều vòng quanh đoàn xe ba vòng, sau đó nói:
"Bên trái là hướng âm, đoàn xe mở cửa sau bên trái từ sau ra trước, để chúng lần lượt lên xe."
Triệu Dương lập tức làm theo lời Phó Vãn, bỗng nhiên cậu ấy nhớ tới một chuyện.
Chiếc xe này là để dành cho những đứa trẻ?
Đậu má, khó trách đêm nay Phó Vãn và Đoàn Đoàn không ngồi xe của cậu ấy, nhất định phải tự mình đi bộ tới.
Biểu cảm trên mặt Triệu Dương thay đổi liên tục, sau đó khóc không ra nước mắt lần lượt mở cửa trái của sáu chiếc xe xếp hàng dài.
Lúc đi tới chiếc xe đầu tiên, Triệu Dương sửng sốt, lại hỏi Phó Vãn:
"Đầu bếp Phó, mở hết tất cả cửa xe bên trái sao? Nhưng mà chúng chỉ có sáu người thôi mà."
Phó Vãn gật đầu.
Sắc mặt mọi người ở đây đều có chút thay đổi, trong lòng cảm thấy thấp thỏm.
Cửa xe bên trái của bảy chiếc xe đều đã được mở ra, những đứa trẻ này tạm biệt mọi người, sau đó dừng lại trước mặt Đàm Nguyệt Nhi và Lý Mỹ Phượng vài giây, sau đó lần lượt lên từ chiếc xe thứ hai theo số tuổi.
Triệu Dương cảm giác ớn lạnh toàn thân, sau khi cậu ấy đóng cửa xe giúp chúng thì quay đầu nhìn về phía Phó Vãn.
Sau đó, sau đó thì nên làm cái gì bây giờ?
Phó Vãn nói:
"Chúng vừa không có quỷ sai chỉ dẫn, lại không có người thân đưa tiễn, cần một người đưa chúng đi qua."
Mọi người đều rất sợ hãi!
Vừa rồi lúc nhìn thấy bảy chiếc xe, trong lòng họ cũng đã mơ hồ đoán ra khả năng này, nhưng lúc đó họ còn chưa chắc.
Bây giờ Phó Vãn lại thật sự nói ra.
Đàm Nguyệt Nhi nhìn bóng tối rối tăm vô tận, đen kịt ở đầu bên kia của Quỷ Môn, cô ấy sợ hãi hơi co rụt người lại, nhỏ giọng hỏi Phó Vãn:
"Chị, chị Phó Vãn, em... em phải ngồi chiếc xe đầu tiên, đưa các em gái qua đó sao?"
Đàm Nguyệt Nhi có thể dũng cảm cáo trạng giúp các em gái, nhưng nếu bắt cô ấy phải lên xe một mình thì cô ấy rất sợ hãi.
Phó Vãn lắc đầu:
"Không được, cho dù là có quan hệ huyết thống, nhưng cô là người sống, không thể đi."
Cô vừa nói ra lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Tiết Quốc Thịnh cùng Tê Tú Lan đại biến!
Tất cả mọi người ở đây đồng loạt nhìn về phía Tiết Định Khôn được sợi tóc màu đen của Phó Vãn bảo vệ!
Ở đây, chỉ có Tiết Định Khôn là sinh hồn.
Tiết Định Khôn mê man, đầu óc anh ta có chút rối loạn, không nói gì. TÈ Tú Lan quỳ xuống kéo lấy Phó Vãn, khóc lóc nói:
"Phó đại sư, đầu bếp Phó, tôi cầu xin cô, xin cô đừng để Định Khôn đi tiễn. Đó là địa phủ, là Minh giới đó, sao nó có thể đi được chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!