Phó Vãn mở Quỷ Môn, chính là vì để cho những nghiệp chướng kia đi cáo trạng.
Thiên phạt từ Minh Thần ở địa phủ sắp tới, Trần Giang Lâm biết là mình đã không còn đường trốn thoát nữa, ông ta bắt đầu bộc phát Sức mạnh cực lớn.
Ông ta không thèm để ý đến lồng n.g.ự. c đang nứt toạc mà cứ thế nhảy lên, trong lòng nảy sinh ý nghĩ ác độc, ông ta dùng tay phải bẻ gãy ngón tay trái, sau đó đột nhiên ném về phía đám người Phó Vãn, ông ta nhảy lên và biến mắt ở vườn nho của nhà họ Triệu.
Khi ngón tay tràn đầy hung khí kia bị ném tới, mọi người đều sợ hãi kêu lên một tiếng.
Một luồng linh lực mềm mại màu bạc lao tới, làm tiêu tan hung khí của ngón tay kia.
Dường đó đó không chỉ là một ngón tay bình thường, vô số oán khí xâm nhập vào từ ngón tay, oán khí tụ tập lại còn mạnh hơn cả sáu đứa trẻ kia, lao thẳng về phía sau lưng Phó Vãn.
Mẹ ơi!
Đoàn Đoàn hô to, bàn tay nhỏ bé ngắn ngủn của cậu bé nắm thật chặt cái chảo kia, rồi lao về phía trước như một phản xạ có điều kiện.
Đáy chảo bằng phẳng đập mạnh vào đám khói xám kia, đập tan đám khói ngay tại chỗ.
Đoàn Đoàn bối rối, ngây ngốc nhìn đáy chảo bằng phẳng.
Mọi người: ...
Đây là pháp khí kiểu mới gì sao?
Hệ thống mỹ thực: [...]
Hệ thống mỹ thực sụp đổ đến mức hét toáng lên ở trong đầu Phó Vãn: [Đó là chảo dùng để xào rau nấu cơm, đó thật sự là chảo dùng để xào rau nấu cơm, rốt cuộc các người đang làm gì vậy? Cứu mạng.]
Phó Vãn: Vạn vật đều có thể làm thức ăn.
Phó Vãn vỗ vỗ đầu Đoàn Đoàn, dặn dò mọi người: Ở đây chờ tôi.
Phó Vãn di chuyển rồi.
Cuối cùng cô cũng đã di chuyển ra khỏi vị trí đóI
Cô thản nhiên cất bước đi vào trong bóng tối, ngoại trừ Tiết Định Khôn vẫn còn ngồi xốm trong vòng bảo vệ, những người còn lại đều dựa sát vào nhau theo bản năng.
Đoàn Đoàn cầm cái chảo, đánh về phía khói xám, cái nào đến thì đánh cái đó.
Có đáy chảo trong tay, mọi việc đều ổn.
Phó Vãn đi theo Trần Giang Lâm ra khỏi nhà họ Triệu.
Trần Giang Lâm sắp điên rồi, cho dù ông ta chạy nhanh cỡ nào thì Phó Vãn đều có thể bình tĩnh đi ở phía sau cách ông ta hơn mười mét, trông rất giống như một bóng ma.
Ông ta thì giống như con khỉ đang biểu diễn trong đoàn xiếc thú, mà Phó Vãn chính là khán giả xem biểu diễn.
Chỉ khác nhau ở chỗ Phó Vãn chỉ nhìn chứ không trả tiền.
Trần Giang Lâm muốn đi tìm Quỷ Mẫu để xin giúp đỡ, nhưng làm thế nào cũng không thể cắt đuôi Phó Vãn, bỗng nhiên ông ta không dám đi tìm Quỷ Mẫu nữa.
Trần Giang Lâm đi dưới ánh trăng, Ninh Thành to như vậy nhưng ông ta lại không biết nên đi đâu. Đột nhiên trên đầu ông ta vang lên một tiếng sấm sét, ông ta bất giác ngẩng đầu lên.
Đêm tối dày đặc không sao cũng không trăng, mây đen cuồn cuộn đột nhiên thay đổi, sấm sét lóe lên.
Cảm giác bất an theo sau ông ta như một cái bóng, nỗi sợ hãi của Trần Giang Lâm đã đạt đến đỉnh điểm, ông ta mở to mắt, tận mắt nhìn thấy một luồng sắm sét đánh thẳng vào người ông ta.
Trần Giang Lâm lập tức ngã xuống đất, quần áo ông ta rách nát, tróc da bong thịt, m.á. u me be bét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!