Chương 35: (Vô Đề)

Đàm Nguyệt Nhi lấy hết can đảm bước tới, sợ hãi nhìn về phía Quỷ Môn kia:

"Tôi phải làm như thế nào? Đến... Đến miếu Thành Hoàng luôn sao? Trần Giang Lâm gào thét, tiếng gào thét đó vừa giống như đang nhắc nhở lại cũng giống như là đang đe dọa:"Nếu để người sống cáo trạng, người đó sẽ bị bệnh nặng và giảm dương thọ, cô muốn c.h.ế. t sớm sao?"

Sở dĩ ông ta chỉ mang Thiên Bảo đi, một mặt là vì đó là con trai của ông ta và Trần Lệ, mặt khác là vì Thiên Bảo còn nhỏ không biết gì nên có khả năng sẽ bị người ta mang đi cáo trạng thay, nhưng Đàm Nguyệt Nhi đã là học sinh lớp 10, cô ấy biết suy nghĩ lợi và hại để bảo vệ bản thân.

Hy sinh bản thân chỉ vì mấy nghiệt chướng còn chưa thấy mặt mũi? Chắc là sẽ không có ai làm việc đó đúng không?

Vẻ mặt Đàm Nguyệt Nhi rất kích động.

Cô ấy tận mắt nhìn thấy Đàm Kính Nghiệp tự đ.â. m mình hơn mười nhát dao, cả người toàn là máu, vậy nên cô ấy còn sợ c.h.ế. t hơn trước.

Cô ấy cũng chỉ là một cô gái vừa mới lên lớp 10 mà thôi. Chỉ trong một đêm, ba c.h.ế. t mẹ điên, cô ấy không có chỗ dựa.

Lòng can đảm vừa rồi bỗng nhiên yếu đi.

Nhưng vào lúc này, trong bầu trời đêm lạnh lẽo có một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:

"Có tôi đây, đừng sợ."

Giọng nói này!

Nhẹ như gió, trong như suối.

Sự hoảng sợ trong mắt Đàm Nguyệt Nhi dần dần biến mất, cô ấy nhìn về phía chủ nhân của giọng nói kia, là Phó Vãn.

Chủ nhân của giọng nói kia lại nói:

"Còn cáo trạng thay không? Khi nhìn vào ánh mắt đối diện, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh và thương xót nhân gian của Phó Vãn, Đàm Nguyệt Nhi nắm chặt nắm tay, ánh mắt chứa sợ hãi đã trở nên bình tĩnh hơn, một lúc lâu sau cô ấy nói:"Cáo trạng!"

Mặc dù là con gái lớn của nhà họ Đàm, nhưng không ai biết rằng mấy năm nay cô ấy cũng phải chịu nhiều đau khổ.

Cô ấy muốn cáo trạng.

Phó Vãn lấy một tờ giấy màu đen thật lớn ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy tờ giấy rồi ném lên không trung.

Giấy màu cũng không hề rơi xuống theo gió, mà lại bị gió lạnh thổi bay lơ lửng giữa không trung, những đứa trẻ kia tranh nhau lao về phía tờ giấy màu đen.

Đây đã không còn là giấy, mà là công cụ duy nhất có thể hóa giải oán khí của chúng!

Trên tờ giấy màu đen dần dần hiện ra từng phù văn có hình thù giống như con kiến, chúng hiện lên nhanh chóng, vô cùng rồi loạn, thay đổi loạn xạ.

Những nỗi khốn cùng và thống khổ của chúng đều được viết ra trên giấy, mỗi chữ đều là nước mắt và m.á. u của chúng.

Cuối cùng cũng có người hiểu được chúng rồi, chị gái hiểu nỗi đau của chúng.

Đoàn Đoàn nghiêng đầu nhìn, sau đó lại phát hiện cậu nhóc nhìn không hiểu.

Đoàn Đoàn thấy có chút xấu hồ, cậu bé đã năm tuổi, nhưng vẫn còn chưa biết nhiều chữ. Nghe nói các bạn nhỏ đi nhà trẻ học nhận biết chữ, Đoàn Đoàn cảm thấy có chút hâm mộ.

Đoàn Đoàn không hiểu, mà đám người trưởng thành như Triệu Dương cũng không hiểu.

Hệ thống mỹ thực nhảy ra nói: [Trên đó viết gì vậy? Tôi từng dẫn dắt rất nhiều ký chủ ở nhiều thế giới, có ở nước ngoài, có ở cổ đại, còn có cả ký chủ buôn bán mỹ thực ở thế giới nguyên thủy, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại chữ này.]

Phó Vãn: Minh văn.

Hệ thống mỹ thực: [...]

Sợ rồi, chuồn thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!