Chương 34: (Vô Đề)

"Ừm, thù hận còn chưa dứt, nên không cam lòng rời đi." Phó Vãn bình tĩnh gật đầu:

"Oán linh khác với chúng ta, chúng rất ít khi suy nghĩ đến lợi và hại. Chúng chỉ làm theo ý muốn của mình."

Mọi người nghe thấy vậy thì rất sốt ruột, ngay cả Tề Tú Lan cũng nơm nớp lo sợ mở miệng khuyên nhủ:

"Các con không nên vì kẻ ác mà tự làm hại chính mình!"

Đương nhiên là thiên sư Trần Giang Lâm này đáng hận, nhưng nếu vì loại người tà ác này mà hại mình thì không có lợi.

Nhưng những quỷ thai kia vẫn không hề quan tâm, nhìn chằm chằm Trần thiên sư.

Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ là người bình thường hơn nữa còn cảm thấy chột dạ vì những chuyện xấu mà mình đã làm, lúc chúng vừa xuất hiện, thì tâm lý của họ cũng hoàn toàn rối loạn và sụp đổ.

Nhưng Trần Giang Lâm thì khác, vốn dĩ ông ta là tà tu ác độc, sao có thể sợ những thứ này?!

Muốn báo thù? Đúng là mơ mộng hão huyền!

Đợi sau khi ông ta khôi phục, thì ông ta sẽ g.i.ế. c c.h.ế. t nữ tu huyền học Phó Vãn kia trước, sau đó lại bắt hết sáu con quỷ nhỏ này đi rồi đưa cho Quỷ Mẫu.

Cục diện trước mắt bắt đầu lâm vào cảnh bế tắc.

Triệu Dương nhìn thấy Trần Giang Lâm trợn mắt thì biết ông ta không có ý tốt, vội đến mức chửi ầm lên:

"Trần Giang Lâm, mẹ nó, làm chuyện xấu nhiều sẽ không được c.h.ế. t tử tế, ông đây muốn báo cảnh sát bắt ông!"

Phó Vãn mỉm cười tiếp lời:

"Ử, tuân thủ kỷ luật, vậy báo cảnh sát bắt ông ta đi."

Triệu Dương chỉ thuận miệng nói với mắng một chút để khiến cho lòng mình sảng khoái một chút, chứ cũng không trông cậy vào cảnh sát có thể bắt Trần Giang Lâm.

Hình như cảnh sát không kiểm soát được việc như thế này mà?

Không nói đến việc cảnh sát có bị chuyện này dọa hay không, nếu chỉ dựa theo pháp luật mà nói, về mặt pháp lý, những đứa trẻ bị phá thai trước khi chào đời không còn được coi là con người nữa.

Chuyện này cùng lắm cũng chỉ bị tạm giam và phạt tiền, chứ không hề chịu tổn hại gì.

Nếu cảnh sát nhân gian không quản được, vậy...

Đầu óc Triệu Dương suy nghĩ cực nhanh, trong đầu cậu ấy bỗng có một phỏng đoán đáng sợ, cậu ấy bật thốt lên:

"Vậy, vậy báo cáo với địa phủ?"

Cáo trạng với địa phủ!

Phó Vãn mỉm cười, không nói gì.

Trần Giang Lâm ngồi liệt dưới đất, nghe thấy thế thì toàn thân ông ta bắt đầu thấy lạnh lẽo.

Cáo trạng với địa phủ!

Họ muốn cáo trạng với địa phủ?

Huyền tu có thể không sợ cảnh sát nhân gian, nhưng tuyệt đối sợ hãi việc bị cáo trạng với địa phủ.

Trần Giang Lâm biết cả đời này mình đã làm rất nhiều chuyện ác, nhưng những việc đó cũng chỉ bị trừng phạt sau khi ông ta chết, nhưng nếu bây giờ bị cáo trạng với địa phủ, nếu bị tra ra thì ông ta chắc chắn sẽ không được sống yên ổn.

May mà ông ta đã chuẩn bị đường luil

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!