Sau đó cô cúp máy.
Tiết tổng hối hận, chỉ hận vừa rồi mình không kiên trì.
Bà Tiết thì lại gào khóc, bà ấy không thèm để ý đến hình tượng mà ngồi dưới đất lăn lộn, không ngừng hô tên Tiết Định Khôn.
Bọn họ thật sự không cố ý, bọn họ chỉ muốn con trai tỉnh lại sớm một chút. Dù sao đó cũng là mạng của con trai họ.
Vừa nghĩ tới chuyện vốn dĩ chiều nay con trai có thể tỉnh lại nhưng bây giờ thì lại trở thành có lẽ hôm nay phải chuẩn bị hậu sự cho con trai, hai vợ chồng họ sụp đổ.
Triệu Dương nhìn phòng bệnh rối loạn, nghĩ nghĩ rồi nói:
"Thật ra... Đầu bếp Phó không có tức giận hoàn toàn."
Tiết tổng và bà Tiết lập tức nhìn chằm chằm về phía Triệu Dương, giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng.
Triệu Dương nói:
"Vốn dĩ cháu có hơi sốt, đến hiệu thuốc lấy thuốc hạ sốt là được, nhưng đầu bếp Phó bảo cháu đến bệnh viện này lấy thuốc."
Lúc trước khi nghe thấy Phó Vãn nói như vậy thì Triệu Dương cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, chuyện này thực sự không hợp lý!
Sau đó trái tim Triệu Dương thấy hơi lạnh lẽo, à... bùa bình an này không phải dành cho cậu ấy, mà là cho Tiết Định Khôn?
Dường như Tiết tổng thấy có hy vọng lần nữa, ông ấy nắm lấy tay Triệu Dương khẩn cầu:
"Tiểu Dương, cháu cho chú phương thức liên lạc với đầu bếp Phó đi, số điện thoại và cả địa chỉ nhà."
Triệu Dương cũng không dám làm lộ địa chỉ nhà của Phó Vãn khi chưa được cô đồng ý, hơn nữa nếu họ đi tìm Phó Vãn vào lúc ban ngày thì cũng sẽ không tìm thấy cô.
Nhưng mà, Triệu Dương suy nghĩ xong thì gửi danh thiếp wechat của Phó Vãn cho Tiết tổng,
"Chú Tiết, đầu bếp Phó có bằng lòng kết bạn chú hay không thì cũng khó mà nói." Tiết tổng lập tức kết bạn wechat của Phó Vãn.
Hai vợ chồng đi tới đi lui trong phòng bệnh, lo lắng đến mức trông giống như kiến bò trên chảo nóng.
Vài phút sau Phó Vãn chấp nhận kết bạn wechat.
Tiết tổng vô cùng vui mừng, nếu cô đồng ý kết bạn wechat với ông ấy thì chứng tỏ là còn có cơ hội, ông ấy vội vàng gửi tin nhắn nhận sai cho Phó Vãn.
[Tiết Quốc Thịnh:
Đầu bếp Phó, chuyện này là do chúng tôi làm sai, cầu xin cô đừng tức giận.]
Bà Tiết đoạt lấy điện thoại di động, vừa khóc vừa gõ chữ.
Bọn họ nghe nói mấy người trẻ tuổi thời nay không thích nghe người khác nói dài dòng nên chỉ có thể gửi tin nhắn qua.
Bà ấy gửi liên tục hơn mười tin nhắn dài xong thì cảm thấy còn chưa đủ, lập tức dùng tài khoản wechat của chồng mình chuyển khoản cho Phó Vãn.
88888 tệ!
Không đủ, lại tiếp tục chuyển! Tiền không phải là vấn đề.
Sau đó thì được thông báo không thể tiếp tục chuyển khoản, bởi vì mỗi ngày hạn chế chỉ được chuyển 200 ngàn tệ.
Nhưng Phó Vãn không nhận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!