Chương 3: (Vô Đề)

Khu chung cư cũ không có thang máy, Phó Vãn mang Đoàn Đoàn đi bộ lên lầu.

Ước chừng hiện tại đã là chạng vạng, Ninh Thành thích đồ cay, phía trong ban công có thể ngửi được hương thơm của thức ăn mà các hộ gia đình nấu, đặc biệt là mùi cay cay khiến cho miệng lưỡi người ta khô khan.

Anh trai chủ nhà cũng ở toà nhà này, lúc này đang ở phòng bếp làm cơm chiên xúc xích cho con gái mình.

Đoàn Đoàn lặng lẽ nhón chân, nhìn anh chủ nhà đứng ở bếp ga trước cửa sổ, cầm muỗng sắt nhanh chóng chiên xào, mùi thơm bay bốn phía.

Phó Vãn mắt nhìn thẳng phía trước, không nhanh không chậm đi về hướng phòng thuê.

Đoàn Đoàn đã sớm không khống chế nổi mà nuốt nước bọt điên cuồng, cậu bé đưa tay sờ sờ cái bụng xẹp lép. Hôm nay cậu bé không ăn cơm trưa, bây giờ ngửi được mùi đồ ăn của nhà hàng xóm thì thèm đến không nhịn được.

Đoàn Đoàn nhìn Phó Vãn mở cửa phòng ở phía trước, l.i.ế. m liếm môi không mở miệng, đi theo Phó Văn vào nhà.

Phòng thuê này ngoại trừ đồ gia dụng có sẵn do chủ nhà mang cho thì Phó Vãn cũng không đặt mua đồ cá nhân gì, nhưng đôi mắt của Đoàn Đoàn lại sáng lên.

Cậu bé giống như đột nhiên quên đi sự đói bụng, đôi mắt đen láy tỏa sáng nhìn khắp phòng thuê, rồi lại băn khoăn không nhịn được mà hỏi:

"Mẹ, đây là nhà của chúng ta sao?"

Tuy rằng chỉ là phòng đi thuê, nhưng quan trọng là cậu bé được ở cùng mẹ, cuối cùng cậu bé cũng có nhà rồi, cảm giác an toàn nông đậm cùng lòng trung thành dường như bao lấy toàn thân Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn cao hứng đến hỏng rồi, chạy tới chạy lui thật nhiều vòng trong căn phòng thuê không lớn lắm, nóng đến mồ hôi day đầu mà vẫn không biết mệt.

Vận động nhiều tiêu hao nhiều thể lực, Đoàn Đoàn đành nghỉ ngơi, thấy Phó Vãn ngồi ở trên sofa nhắm mắt dưỡng thần, cậu bé l.i.ế. m môi nhìn khắp nơi.

Trong nhà không có chút đồ ăn nào, phòng bếp cũng rỗng tuếch.

Cậu bé thật sự... rất đói.

Mẹ không cảm thấy đói sao?

Mẹ thật là lợi hại!

Lúc này Phó Vãn đang nghe hệ thống mỹ thực kia khóc lóc kể lể ở bên trong đầu, hình như nó đã liên hệ cùng đồng bạn, hệ thống mỹ thực khác khuyên giải nó rằng trói định nhằm ký chủ cũng không sao, đ.â. m lao phải theo lao, cứ hoàn thành nhiệm vụ thôi.

Hệ thống mỹ thực khut khit nghẹn ngào nói: [Cô ấy lấy toàn bộ quỹ mua sắm mà hệ thống chuẩn bị cho ký chủ mới dùng hết rồi, lại còn dùng hết để thuê nhà hu hu hu.]

Bất luận là hệ thống gì, một khi đã trói định thì đều sẽ chuẩn bị bao lì xì lớn cho người mới, đương nhiên hệ thống mỹ thực cũng chuẩn bị cho ký chủ nhà mình hai ngàn tệ tiền mua sắm.

Số tiền hai ngàn này cũng đủ để ký chủ mới đi chợ thức ăn mua rau xanh bốn phía, sau lại dựa vào đó đạt được xô vàng đầu tiên, trở thành nhà tài chính làm giàu theo cách nguyên thuỷ.

Đến nỗi hai ngàn này ký chủ sử dụng như thế nào, hệ thống mỹ thực cũng không hỏi đến.

Mua đồ ăn mua thịt đều có thể, mỹ thực có tính đa dạng mài

Nhưng mà cho tới bây giờ nó vẫn chưa thấy ai cầm tiền này đi thuê nhà đâu!!!

Đồng bọn hệ thống trầm mặc một lát, lại nhanh chóng an ủi hệ thống mỹ thực, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, hết thảy vẫn còn cơ hội chuyển biến.

Không phải do hệ thống này kiêu ngạo, chúng nó vốn là bàn tay vàng mà vô số người xuyên thư khao khát. Một kẻ xuyên thư dựa vào chúng nó ở thế giới tiểu thuyết trở thành người đứng trên đỉnh nhân sinh.

Phó Vãn này hẳn là cũng không cách nào cự tuyệt tài nguyên ưu ái mà hệ thống mỹ thực mang đến chứ? Rốt cuộc nhu cầu cơ bản nhất của con người chính là ăn cơm, nắm giữ được mỹ thực tương đương với giữ được mạch máu!

Hệ thống mỹ thực càng hỏng mắt: [... Nhưng ba ngày rồi cô ấy vẫn chưa ăn bất cứ thứ gì.]

Làm gì có người nào ba ngày cũng không ăn một ngụm cơm chứ!

Không phải hệ thống mỹ thực không nghĩ đến việc đ.â. m lao thì phải theo lao, nhưng một cái hệ thống mỹ thực như nó lại có ký chủ có thể ba ngày không thèm ăn cơm, tinh thần thế mà vẫn phấn chắn giống như không bị việc gì cải

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!