Người đàn ông họ Đàm hoài nghi vợ ngoại tình sinh con, sáng nay tự sát không cứu được mà chết.
Người đàn ông họ Đàm? Tự tử?
Hai vợ chồng Tiết tổng và bà Tiết lo lắng cho con trai nên cũng không hề xem tin tức ngày hôm qua, vậy nên họ cũng không biết drama lớn nhất Ninh Thành xảy ra vào tối hôm qua.
Tiết tổng đọc kỹ tin tức kia, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Đây, đây là đang nói tới hai người Đàm Kính Nghiệp và Trần Lệ sao?!
Mặc dù nói là người họ Đàm và người họ Trần, nhưng Tiết tổng chỉ cần liếc mắt một cái cũng đã có thể nhận ra.
Đêm qua Đàm Kính Nghiệp tự đ.â. m bụng mình hơn mười nhát, sáng nay cấp cứu không có hiệu quả nên đã qua đời?
Vị Trần thiên sư kia chính là thiên sư riêng của nhà họ Đàm!
Bỗng nhiên Tiết tổng cảm thấy có dự cảm không lành, trái tim ông ấy bắt đầu đập điên cuồng.
Tiết tổng hoảng sợ nhanh chóng lấy người giấy nhỏ màu đỏ từ trong túi áo ra, bỗng nhiên ông ấy ngã ngồi xuống chiếc ghế dài.
Người giấy đỏ thẫm cứng rắn vừa rồi nay đã biến thành màu đen như máu, còn mềm nhũn rũ xuống.
Tiết tổng đứng tại chỗ hồi lâu, bỗng kinh hoàng nói:
"Phó Vãn, phải tìm Phó Vãn..." Đến cuối cùng, ông ấy khàn giọng hô lên: Mau tìm Phó Vãn!
"Thu Thu, từ hôm nay trở đi Thu Thu phải làm một đứa trẻ ngoan." Sau khi dọn quán trở về, Đoàn Đoàn vô cùng nghiêm túc quy trên mặt đất và nói với bóng xám nhỏ ở dưới giường.
Đoàn Đoàn tưởng rằng mẹ không nhìn thấy những con quỷ kia, thì ra mẹ vẫn luôn nhìn thấy. Cho nên mẹ biết trong nhà còn có một Thu Thu.
Đoàn Đoàn lập tức thấy vô cùng bội phục Phó Vãn, thì ra mẹ biết giả vờ không nhìn thấy quỷ hơn cậu bé, cậu bé phải học tập mẹ.
Thu Thu không thèm để ý mà rúc ở gầm giường, cánh tay trông như là bị xé rách rồi lại vá lại lần nữa đang lôi kéo một con thỏ hồng màu hồng:
"Đứa trẻ ngoan, thỏ ngoan..."
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Đoàn Đoàn nghiêng đầu nhìn con thỏ hồng kia rồi suy nghĩ gì đó, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của cậu bé hiện lên sự kinh ngạc:
"Thu Thu, đây là con thỏ hồng của Đóa Đóa, gần đây cậu ấy luôn tìm con thỏ này, sao nó lại ở chỗ này?"
Đoàn Đoàn biết là Đóa Đóa đã khóc liên tiếp máy lần vì tìm con thỏ hồng này.
Đóa Đóa còn khóc sướt mướt nói với cậu bé, đây là quà mẹ tặng cho cô bé. Nếu như không tìm được thì sau này mẹ sẽ không thích cô bé nữa, sẽ không đến thăm cô bé.
Đoàn Đoàn tự đặt mình vào vị trí của cô bé mà suy nghĩ, nếu như mẹ cũng tặng quà cho cậu bé, cậu bé cũng không hy vọng là mình sẽ làm mất quà mẹ tặng.
Thu Thu ôm chặt con thỏ hồng, đôi mắt đen nhánh không có con ngươi nhìn chằm chằm Đoàn Đoàn, hung dữ nói:
"Thỏ, của tôi, là của tôi."
Phòng ngủ nhỏ lập tức tràn ngập oán khí, nhiệt độ trong phòng không ngừng giảm xuống.
Đoàn Đoàn cũng không nhịn được mà xoa xoa da gà trên cánh tay, cậu bé dứt khoát chui vào gầm giường kéo Thu Thu ra.
Sau đó cậu bé lại phát hiện ra rằng mình chỉ túm được một đoạn cánh tay, quay đầu lại nhìn hiệp sĩ không cánh tay là Thu Thu còn đang dựa vào con thỏ hồng, trốn ở gầm giường cười với cậu bé.
Đoàn Đoàn cũng rất kiên nhẫn, cậu bé lại chui vào gầm giường, lần lượt lôi cánh tay, chân, mấy đoạn thân thể và đầu của Thu Thu ra rồi lại ghép vào với nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!