Vất vả mệt nhọc trăm năm, bắt một anh đẹp trai ở bên cạnh mình thì có vấn đề gì sao?
Tiết Định Khôn tức đến mức suýt ngất đi, anh ta còn đang thắc mắc sao mình không thể rời khỏi cây hòe này! Thì ra là anh ta bị bắt tới đây làm áp trại phu nhân? Không đúng, là áp trại tướng công!
Không phải, sao tinh quái này lại xấu như vậy chứ?
Cướp áp trại tướng công về nhưng lại không đối xử tốt, anh ta chưa từng được ăn ngon ngủ tốt ở dưới cây hòe rách này bao giờ!
Từ sâu trong cây hòe già phía trên truyền đến một giọng nữ già nua, giọng điệu mang theo chút không vui, thở hồng hộc giải thích:
"Rõ ràng là chính cậu ta tự mình lao vào vòng tay ta."
Tiết Định Khôn lại nghĩ đến lúc mình thấy mệt mỏi, đặc biệt là lúc ban ngày, vì theo bản năng sợ hãi ánh mặt trời nên anh ta sẽ không tự giác được mà trốn vào trong gốc cây hòe.
Tiết Định Khôn: ...
Không phải, cái tinh quái c.h.ế. t tiệt này nói là... tự mình lao vào vòng tay?
Tiết Định Khôn hận không thể thét lên.
Bôi nhọ, đây là đang bôi nhọ.
Tiết tổng cảm thấy con trai mình đúng là gặp tai bay vạ gió, cũng chỉ bởi vì bộ dạng đẹp trai mà bị cây hòe tinh nhốt ở chỗ này?
Tiết tổng sốt ruột muốn bảo vệ con, hận không thể nhổ tận gốc cây hòe già này.
Phó Vãn quay đầu lại liếc nhìn cây hòe già kia, sau khi cô giải quyết xong mọi chuyện thì sẽ thu dọn nó. Tiết tổng ăn một miếng mì ăn liền, vội vàng hỏi:
"Đầu bếp Phó, vậy cô xem làm thế nào để con trai tôi có thể rời đi."
Theo như lời giải thích của y học mà nói, bây giờ con trai ông ấy chính là một người thực vật.
Bị nhốt dưới gốc cây hòe già này cũng không phải là cách.
Phó Vãn:
"Nếu hồn phách ở bên ngoài quá lâu thì cho dù tỉnh lại cũng sẽ là kẻ ngốc. Không thể đợi lâu được."
Tiết tổng vừa nghe thấy vậy thì lại càng nóng nảy, ông ấy thật sự không còn cách nào nữa, nhưng cũng lại sợ không đấu lại được cây hòe tinh kia, không thể mang hồn của Tiết Định Khôn đi được nên lo lắng đến mức mà một người đàn ông trung niên như ông ấy cũng sắp bật khóc, lúc này định quỳ xuống cầu xin Phó Vãn.
Phó Vãn giơ tay ngăn lại, lấy một người giấy màu đỏ từ trong túi ra.
Đoàn Đoàn kinh ngạc thốt lên:
"Đây là người giây mẹ vừa cắt ở nhà."
Tiết tổng vô cùng kinh ngạc, quả nhiên ăn quyt chỉ là một cái cớ để dẫn ông ấy tới mà thôi, Phó đại sư này, à không đầu bếp Phó đã chờ ông ấy tới từ lâu rồi!
Phó Vãn lấy một giọt m.á. u âm từ trên khuôn mặt dính đầy m.á. u của Tiết Định Khôn, rồi bôi lên người giấy đỏ thẫm, cô mỉm cười nhìn Tiết Định Khôn, nhẹ nhàng vẫy tay với anh ta, mở miệng nói: Đến đây.
Chưởng môn Nguyên Quân của Thiên Cực Huyền Môn muốn dẫn người ởi, tinh quái dám nói một chữ không sao?
Ánh mắt Tiết Định Khôn trở nên mơ hồ, hồn phách nhẹ nhàng bay về phía người giấy nhỏ, giống như có một luồng bụi mù rơi vào người giấy.
Tiết tổng cũng không dám chớp mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt:
"Định Khôn đi... đi vào trong người giấy này?"
Phó Vãn gật đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!