Chương 22: (Vô Đề)

Vương Phong luôn cảm thấy khá giống mì ăn liền nên anh ấy thuận miệng gọi mì thịt bò kho tàu, rồi lại không nhịn được mà chia sẻ niềm vui với hai người xa lạ không quen biết gì như Phó Vãn và Đoàn Đoàn:

"Đúng là rất vui, mấy ngày nay chú đều nhận được đơn hàng của cùng một nhà, chú giao chậm vài phút mà họ không khiếu nại là đã may mắn rồi, vậy mà sau đó họ còn thưởng cho chú 74 tệ."

"Vừa rồi chú cũng giao đồ ăn cho nhà họ, họ vẫn thưởng cho chú 74 tệ."

Mặc dù 74 tệ còn chưa đủ để mua một chiếc bút kẻ lông mày, nhưng đối với Vương Phong mà nói thì nó cũng đã có thể khiến cho anh ấy thấy vui vẻ rất lâu, đó chính là phí sinh hoạt ba ngày của anh ấy.

Mấu chốt là anh ấy đã nhận được những đơn đặt hàng đêm khuya từ gia đình này trong một tuần liên tiếp, nhiều lần được thưởng thêm 74 tệ, cũng đã là lời 518 tệ, vậy nên sao anh ấy có thể không vui được chứ?

Vương Phong nghĩ đến chuyện này thì lại cảm thấy vui vẻ, anh ấy cảm thấy cuộc sống vẫn rất tốt đẹp.

Đoàn Đoàn ở bên cạnh chúc mừng Vương Phong, Phó Vãn đun nước nóng nấu mì ăn liền, lại lầy một bao mì thịt bò kho tàu từ trong thùng giấy ra.

Vương Phong sửng sốt, bỗng đứng bật dậy:

"Hả? Là mì ăn liền à?"

Đoàn Đoàn có hơi chột dạ, vừa rồi lúc mời chào cậu bé đã không nói là mì ăn liền...

Đoàn Đoàn cần thận nói:

"Chú, mì ăn liền mẹ cháu nấu cũng rất ngon."

Tuy dáng vẻ cậu bé hơi gầy gò, nhưng hai má vẫn mang vẻ mập mạp của trẻ con, trông mũm mĩm rất đáng yêu.

Có lẽ hai mẹ con này cũng rất khó khăn.

Vương Phong lại thấy mềm lòng, loại người nghèo khổ như anh ấy cũng không chê mì ăn liền, lúc đang định ngồi xuống thì anh ấy lại thuận miệng hỏi một câu:

"Bà chủ, bát mì ăn liền này bao nhiêu tiền vậy?"

Ngày nay có khá nhiều người bán mì ăn liền trong các tòa nhà văn phòng, nếu một bát có giá hơn mười tệ thì cũng coi như là đang giúp cho hai mẹ con.

Phó Vãn quay đầu nhìn Vương Phong vài lần, nói: 518 tệ.

Vương Phong sững sờ, anh ấy còn suýt tưởng mình nghe lầm, nhìn Phó Vãn bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc, hỏi xác nhận lại lần nữa:

"518 tệ một bát mì thịt bò kho tàu hiệu Khang Sư Phụ? Nhân dân tệ? Hay đồng yên Nhật?"

Phó Vãn gật đầu: Đúng, nhân dân tệ.

Trời đất ơi!

Vương Phong cả đời này chưa từng ăn bát mì nào mà đắt tiền như vậy.

Vương Phong nhìn thấy vẻ mặt Phó Vãn cũng không giống như đang nói giỡn, anh ấy bỗng nhiên không ngồi nữa, không dám ngồi.

Quả nhiên trên mạng có một câu nói rất hay –

"Người đáng thương tất có chỗ đáng trách", anh ấy tưởng cô đêm khuya mang theo con ra bày quán bán đồ ăn khuya vất vả, không ngờ vừa mở miệng ra đã nói một cái giá trên trời.

Không thể chọc vào.

Vương Phong thấy nồi nước nóng của Phó Vãn sắp sôi, anh ấy vội vàng khua tay nói:

"Đừng, đừng nấu cho tôi, tôi không ăn đâu, tôi không ăn nỗi."

Bỗng nhiên anh ấy cảm thấy bụng mình không còn đói nữa. Vương Phong nhanh nhẹn lao tới bên cạnh xe điện của mình, vội vàng đội mũ bảo hiểm và ngồi lên xe điện rồi rời đi không thèm quay đầu lại, biến mắt khỏi tầm mắt của Phó Vãn và Đoàn Đoàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!