Chương 184: Ngoại truyện (1)

Sau khi Đoàn Đoàn xác nhận với Phó Vãn rằng chiều nay mẹ sẽ đến đón cậu bé, lúc này cậu bé mới yên lòng đeo cặp sách đi vào trường. Cuộc sống tiểu học của Đoàn Đoàn chính thức bắt đầu từ hôm nay!

Đoàn Đoàn!

Đóa Đóa trong lớp hào hứng vẫy tay chào cậu bé, Đoàn Đoàn cũng mỉm cười chào cô bé.

Đoàn Đoàn hiện không sống trong nhà thuê của Dương Chấn Vinh, vì mẹ không ở đó nữa nên Đoàn Đoàn đã theo Thẩm Đoan chuyển nhà đến U Minh.

Bình thường Thẩm Đoan rất bận, nhưng bởi vì sống ở U Minh, ông ngoại cũng có thể chăm sóc cậu bé, cũng rất tiện.

Mặc dù vậy, Đoàn Đoàn vẫn là bạn thân của Đóa Đóa, hai đứa nhỏ vẫn thường xuyên chơi cùng nhau.

Đoàn Đoàn lập tức chia sẻ tin tức Phó Vãn đã trở lại, và cả việc mẹ dẫn cậu bé tới trường trong ngày đầu tiên đi học.

Đóa Đóa rất mừng cho Đoàn Đoàn, cô bé vẫn còn mơ hồ nhớ rằng chính dì Phó Vãn là người cứu cô bé từ dưới sông lên.

Đóa Đóa cũng tâm sự với Đoàn Đoàn:

"Đoàn Đoàn, hôm nay ba và dì Chu cũng cùng nhau đưa tớ đi, mấy ngày nữa dì Chu sẽ là mẹ mới của tớ rồi."

Đoàn Đoàn cũng mừng cho Đóa Đóa.

Đóa Đóa vui vẻ nói:

"Hy vọng cô giáo cho tớ và Đoàn Đoàn ngồi cùng nhau nhỉ."

Giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng yêu cầu tất cả các bạn nhỏ xếp hàng và sắp xếp chỗ ngồi cho chúng theo chiều cao. May mắn thay, Đóa Đóa vừa hay ngồi cùng chỗ với Đoàn Đoàn.

Vị trí hiện tại của mấy đứa nhỏ là ở bên cửa sổ, Đóa Đóa đeo cặp sách trên lưng vừa định ngồi vào chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nhưng Đoàn Đoàn cứ nhìn chằm chằm vào bức tường, rồi cậu bé đột nhiên duỗi tay ra túm lấy Đóa Đóa.

"Cô giáo, con muốn ngồi ở bên trong."

Giáo viên chủ nhiệm nhớ đứa trẻ này tên Phó Chính Lý, dáng dấp trông đáng yêu như búp bê trẻ em, nhưng lúc này cậu bé lại đưa ra yêu cầu như vậy, giáo viên chủ nhiệm vẫn kiên nhẫn hỏi:

"Tại sao con muốn ngồi bên trong thế?"

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn trả lời:

"Trong tường có máy chú dì, lúc trước mẹ con thường nói sức khỏe của Đóa Đóa không tốt, con nên chăm sóc bạn bè."

Đoàn Đoàn vẫn nhớ rõ Đóa Đóa là một đứa trẻ sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, hai năm nay phải bao bọc rất nhiều cô bé mới có thể an toàn.

Chủ nhiệm lớp thấy câu trả lời này có chút dọa người, lẽ ra nên từ chối một yêu câu vô lý như vậy, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen láy của Đoàn Đoàn, cô ấy đã vô thức đồng ý.

Tất nhiên, vì sự công bằng và theo các chế định quy tắc, giáo viên chủ nhiệm đã xếp một hàng cạnh cửa số này đều là bé trai.

Đầu tiên, chủ nhiệm đặt ra các quy tắc cho học sinh, nói với bọn nhỏ rằng giờ chúng đã lớn, nơi đây không còn là trường mẫu giáo nữa, sau đó thì phát sách mới.

Chuông reo báo hiệu đến giờ ra chơi.

Các học sinh bắt đầu làm quen với nhau, ngồi phía sau Đoàn Đoàn là một cậu bé hơi mũm mĩm tên là Lưu Hạo Thần. Cậu bé lấy đồ ăn vặt từ trong cặp sách ra phân phát cho các bạn học xung quanh, lại nhét một gói que cay vào tay Đoàn Đoàn:

"Ba tớ nói phải giữ quan hệ với các bạn học, đây đều là tớ mua bằng tiền tiêu vặt, hắt xì-"

Lưu Hạo Thần đưa tay xoa xoa mũi, không biết vì sao mình lại đột nhiên hắt hơi, nhưng cậu bé cũng chẳng để ý lắm, lực chú ý đều đổ dồn vào đồ ăn vặt.

Đoàn Đoàn chưa từng ăn que cay, cậu bé bóc vỏ ra rồi cắn một miếng, hai mắt lập tức sáng lên: Ngon quát

Lưu Hạo Thần vô cùng đắc ý, đương nhiên rồi, đây là que cay cậu bé thích nhất cơ mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!