Tin tức truyền đi rất nhanh, trong thời gian ngắn gần như toàn bộ giới huyền tu đều biết tin tức này.
Thiên Cực Huyền Môn bị Quỷ Vực tứ phương bao vây, sắp lật đồ toàn bộ giáo phái.
Phó Vãn đã trở lại, cô còn trở thành một Địa Tiên. Hơn nữa, bọn họ còn nghe nói có một quỷ hồn ở U Minh giới đã tiêu diệt toàn bộ Quỷ Vương nhỏ còn sót lại và thống nhất U Minh giới. Có lẽ những ngày con người và ma quỷ cùng chung sống sẽ chấm dứt trong tương lai gần.
Khoảng thời gian này, những thứ này gần như trở thành chủ đề bàn tán của tất cả mọi người.
Phó Vãn không ngại trở thành chủ đề bàn tán của bọn họ.
Sau khi trùng tu, Thiên Cực huyền môn đã trở lại trạng thái bình yên như xưa. Khi các đệ tử gặp được Phó Vãn, họ sẽ kính cần kêu lên:
"Chào Nguyên Quân chưởng môn."
Phó Vãn bưng thuốc tới phòng Vân Hoa Tử, đỡ ông ấy từ trên ghế đứng dậy:
"Sư phụ, uống thuốc đi."
Vân Hoa Tử nhìn thuốc đắng thở dài, cầm bát thuốc uống một ngụm:
"Con không hỏi ta vì sao lại biến mất, vì sao lại bị những Quỷ Vương kia bắt được ư?" Phó Vãn cười khẽ:
"Sư phụ, nếu ngài chịu nói, tự nhiên sẽ nói thôi."
Cô chưa bao giờ là người hay hỏi thăm quá nhiều điều, sư phụ của cô biết những điều đó.
Vân Hoa Tử dựa vào trên giường nhìn về phía Phó Vãn, ông ấy nhẹ giọng nói:
"Vãn Vãn, ta đã nói kiếp này con nợ nhân quả của người thân, nếu không hiểu rõ nhân quả thì sẽ không thể phi thăng thành Địa Tiên được. Nhưng bây giờ xem ra, Thiên Đạo đã cho con một cơ hội."
Phó Vãn mỉm cười gật đầu: Vâng ạ. Vân Hoa Tử nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta tuân theo luật trời, nhưng không thể để luật trời giam cầm chúng ta được."
Ánh mắt Phó Vãn khẽ d.a. o động, nhìn thẳng vào Vân Hoa Tử.
"Người theo phe chính nghĩa có thể mở cánh cổng thời không khi họ phi thăng đến Địa Tiên, những người tà tu có phương pháp riêng của họ."
Vân Hoa Tử khom người ho khan liên tục, ông ấy lấy ra một hạt Hồn Châu từ trong tay áo. Nghe nói rằng một khi Quỷ Vương chết, ông ta sẽ rót sức mạnh cả đời mình tích luỹ được vào hạt Hồn Châu, vô số Quỷ vương của các thế hệ trước đã tập hợp sức mạnh của họ thành một loại hạt, sức mạnh chứa đựng trong đó khó có thể tưởng tượng được.
Phó Vãn sững sờ:
"Vậy... Cho nên, sư phụ, ngài biến mắt để lấy loại hạt này ư? Cho nên, Tứ Ma Vực đột nhiên phát động vây khốn Thiên Cực Huyền Môn là vì vậy sao?"
Vân Hoa Tử liên tục ho khan:
"Có đồ đệ điên, tự nhiên phải có sư phụ điên." Phó Vãn hạ mí mắt xuống nhìn lòng bàn tay của mình, lòng bàn tay của mọi người đều có bốn huyết mạch.
Tại sao duyên làm sư phụ và đồ đệ lại nằm cạnh hàng với duyên số của người thân với nhau? Vân Hoa Tử ở trước mặt cô chính là nguyên nhân.
Sư phụ là sự tồn tại của cha mẹ cô.
Phó Vãn chỉ quỳ xuống trước mặt cha mẹ, nhưng cô đã quỳ xuống trước mặt Vân Hoa Tử, quỳ lạy ba cái: Tạ ơn sư phụ.
Vân Hoa Tử vỗ lưng Phó Vãn: Đi thôi.
Phó Vãn không lập tức rời đi, cô chăm sóc vết thương cho Vân Hoa Tử, chọn ra một ứng cử viên thích hợp cho vị trí chưởng môn, sau đó tuyên bố bế quan.
Một ngày nọ, vô số tu sĩ trong giới huyền tu nhìn thấy hào quang màu đen dày đặc trên núi, như thể một cánh cửa màu đen đã được mở ra, nhưng nó rất nhanh đã biến mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!