Chương 14: (Vô Đề)

Phó Vãn gõ gõ cửa nhà Dương Chấn Vinh, nhà anh ấy lúc này đang gà bay chó sủa.

Đoá Đoá xoa đôi mắt còn nhập nhèm vì buồn ngủ, một bên khóc thút thít:

"Con thỏ của con biến mắt rồi, con không nhìn thấy con thỏ của con, hu hu hu..."

Dương Chấn Vinh cũng không biết vì sao con thỏ màu hồng kia lại mất tích, tìm khắp ngóc ngách trong nhà cũng không thấy.

Dương Chấn Vinh thấy Phó Vãn thì kinh ngạc hỏi:

"Tiểu Phó, mới sáng sớm đã có chuyện gì sao?"

Phó Vãn nói:

"Tôi đến để mượn ít giấy màu và bút."

Đoá Đoá học lớp mẫu giáo, ở nhà cô bé chắc sẽ có không ít bút vẽ và giấy màu.

Dương Chấn Vinh cũng không hỏi rõ lý do mà sáng sớm tinh mơ Phó Vãn lại sang mượn mấy thứ này, anh ấy lập tức cằm đồ lại đây, bảy loại giấy màu cùng mấy cái bút. 

Dương Chấn Vinh nghi hoặc hỏi:

"Có phải là Đoàn Đoàn muốn vẽ tranh không?"

Phó Vãn lắc đầu: Là tôi dùng.

Phó Vãn nhìn sang Đoá Đoá, đầu tóc cô bé còn xoã ra bù xù như cái 6 gà, ánh mắt mơ màng như chưa tỉnh ngủ hẳn.

Dương Chấn Vinh giải thích:

"Gần đây nhà trẻ cho nghỉ học, để Đoá Đoá nhà một mình thì tôi không yên tâm, tôi định đưa con bé đến chợ thức ăn, đang chuẩn bị buộc tóc cho nó."

Phó Vãn cầm lấy lược ở trên bàn, móc ra một chiếc dây buộc tóc xinh đẹp:

"Hay là để tôi buộc cho?"

Cô bé có chút tò mò, mơ mơ màng màng hỏi:

"Dì Phó sẽ buộc kiểu tóc nào ạ?"

Lúc ở Thiên cực Huyền môn, Phó Vãn học không ít cách búi tóc, chỉ là không hợp với con nít lắm, cô buộc một kiểu khá đơn giản cho Đoá Đoá.

Cô nhóc ôm gương, liên tục nịnh nọt:

"Dì Phó búi tóc thật là đẹp, lợi hại hơn hẳn ba nha!"

Dương Chấn Vinh nói so với kiểu tóc đuôi ngựa mà anh ấy biết buộc thì Phó Vãn giỏi buộc hơn nhiều, Phó Vãn cười nhạt:

"Anh Dương, nhớ phải cho Đoá Đoá đeo dây tóc này trong ba ngày."

Dương Chấn Vinh ngắn ra, bỗng nhớ tới hôm qua Phó Vãn cũng nhắc nhở anh ấy đừng cho Đoá Đoá tiếp xúc với thỏ con, nhất thời có chút không hiểu được Phó Vãn.

Cứ cảm thấy cô có chút... thần thần bí bí.

Phó Vãn cũng không nhiều lời, cầm đồ vật mới mượn rời khỏi phòng của Dương Chấn Vinh.

Phó Vãn dừng lại ở cửa ban công của tầng lầu, lấy ra một tờ giấy màu đỏ thẫm, dùng bút chì vẽ thành một lá bùa.

Dù sao Phó Vãn cũng bị thương do lôi kiếp, vẽ bùa chú ở trong không trung sẽ khá khó khăn, cô chỉ có thể dựa vào vật thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!