Chương 10: (Vô Đề)

Nếu không phải sự tình quá mức quỷ dị, Triệu Côn Minh sẽ kiên quyết đòi báo cảnh sát rồi. Lý Mỹ Phượng ăn hơn phân nửa cũng không còn tâm trạng mà ăn tiếp, buông đũa xuống, chờ Phó Văn trả lời.

Còn Triệu Dương?

Mãi lúc lâu sau cậu ấy mới ăn xong.

Phó Vãn lời ít ý nhiều mà nói: Mượn thai.

Triệu Côn Minh lăn lê bò toài ở thương trường nhiều năm, đã nghe qua rất nhiều loại thủ đoạn như trộm sửa phong thuỷ của đối thủ, lặng lẽ tưới c.h.ế. t cây phát tài của đối thủ, ... trong nháy mắt anh ấy đã trở nên cẩn thận hơn: Mượn vận?

Triệu Côn Minh chưa gặp qua nhưng cũng từng nghe nói đến, mượn vận khí của người khác làm cho chính mình phú quý, phát đạt.

Nhưng... Việc làm ăn của nhà họ Triệu bọn họ vẫn luôn không tồi, ở Ninh Thành tuyệt đối có thể được gọi là hào môn thế gia.

Triệu Dương lập tức suy đoán:

"Chẳng lẽ nhà họ Triệu chúng ta vốn có thể trở thành nhà giàu số một cả nước, kết quả bị người ta mượn vận khí, nên tôi chỉ có thể làm một phú nhị đại nho nhỏ?"

Này có khác gì là cướp của đâu?

Cắt đứt đường tiền tài giống như g.i.ế. c cha g.i.ế. c mẹ vậy! Triệu Dương thiếu chút nữa dậm chân, chuyện này không thể nhẫn nhịn được mài

Ánh mắt của Lý Mỹ Phượng hơi loé, cô ấy không quá tin tưởng hỏi lại:

"Có phải 'dựng' trong ý của cô là 'mang thai'?"

Phó Vãn gật đầu.

Trong nháy mắt hô hấp của Lý Mỹ Phượng dồn dập lên, bàn tay tinh tế bám chặt lấy bàn ăn nhỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn Phó Vãn, vội vàng hỏi:

"Phó đại sư, cho nên thực ra tôi có thể mang thai? Chỉ là bị mượn đi rồi?" Gọi tôi là đầu bếp, Phó Vãn nhìn chằm chằm tướng tá của Lý Mỹ Phượng, nói,

"Số mệnh của cô vốn là không có con trai."

Bốn chữ mệnh không có con dập tắt niềm hy vọng mới bùng lên của Lý Mỹ Phượng, ánh mắt của người phụ nữ này lập tức ảm đạm xuống.

Trong lòng Triệu Côn Minh thở dài, anh ấy vỗ vỗ bả vai của vợ mình, không tiếng động mà an ủi.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Triệu Dương cũng khuyên nhủ:

"Chị dâu, con cháu đều có phúc của con cháu, không có con cháu thì tự mình hưởng phúc. Nếu chị sinh ra một đứa giống như em, sớm muộn gì cũng làm chị tức chết."

Đoàn Đoàn tiến lên giơ bàn tay nhỏ ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lý Mỹ Phượng, cậu bé chưa từng hối hận khi đi theo mẹ, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng cho cô Lý.

Cô lý là một người vô cùng thích trẻ con.

Lý Mỹ Phượng thấy gương mặt mập mạp trẻ con của Đoàn Đoàn tràn đầy vẻ quan tâm, trong lòng cô ấy vừa hâm mộ lại vừa thấy ấm áp.

"Chữ to mà tôi nói ở đây, là 'nhi tử', con trai."

Phó Vãn bổ sung.

Thay đổi này quá đột ngột!

Số mệnh không có con trai... Hai vợ chồng đồng thời đứng lên, ánh mắt yên tĩnh nhìn Phó Vãn.

Nói cách khác, số mệnh của bọn họ sẽ có con gái? Con gái rất tốt mà, thời buổi này làm gì có ai không muốn có một áo bông nhỏ? Hơn nữa hiện giờ may hào môn thế gia có rất nhiều gia đình sinh con đầu lòng là con gái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!