Chương 3: (Vô Đề)

Về nhà thu thập vài món quần áo và đồ dùng hàng ngày để thay, tạm biệt vợ cùng con nhỏ, Trùng Tử bắt đầu thực hiện công việc của mình.

Làm thư đồng cho Lý Tư Phàm kỳ thật rất dễ dàng. Tiểu tử này không cần phải đốc thúc, tự mình biết phương hướng học tập, thỉnh thoảng gặp phải đề bài khó cũng một chút liền hiểu ra.

Trùng Tử làm được nhiều nhất chính là bưng trà đưa nước đưa hoa quả cho tiểu thiếu gia.

Tiểu tử này không thích nói chuyện nhưng Trùng Tử cũng tự biết tìm cách.

"Đi!" Tỏ vẻ muốn uống nước, uống nước xong vẫn còn mắt trợn trắng tỏ vẻ đói bụng, ăn hai miếng còn bĩu môi tỏ vẻ thức ăn không hợp khẩu vị, phải đem đi đổi.

Ngài đừng mở mồm nói, chỉ cần ngươi chăm cắt móng tay, chăm tắm rửa, vị này thật đúng là một thằng nhỏ vô cùng nhã nhặn đấy chứ!

Khoảng thời gian phải đến nửa tháng trơ mặt ở Lý gia, trừ bỏ bác gái làm cơm và thu dọn vệ sinh kia dường như không có người lớn nào khác. Trong lòng Trùng Tử không khỏi sinh nghi ngờ, có một lần vòng vo quanh co hỏi Tiểu Lý.

Thằng nhỏ hừ lạnh một tiếng: "Làm sao? Lo lắng về tiền lương kia của thầy không ai trả cho?"

Trùng Tử bị nghẹn không nói được từ nào.

Y quyết định, con trai mình về sau nếu dám cùng người lớn nói chuyện như vậy, đánh chết nó!

Mười giờ đêm hôm nay, Trùng Tử đang một hồi trà một hồi sữa hầu hạ tiểu tổ tông. Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng xe mô tô. Tiểu tử đang viết chữ nhíu mày, đem bút ném một cái nói: "Không học nữa, ngủ!"

Trùng Tử nghĩ thầm: Rốt cuộc cũng chỉ là trẻ con, cũng có thời điểm lười biếng.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Người tới rất cao ngạo, có chuông cửa không ấn, coi cánh cửa như cái trống mà đập xuống.

Trùng Tử vểnh tai nghe bác gái dưới lầu chạy đi mở cửa.

"Mẹ nó! Hạ nhân đâu? Mở cửa chậm như vậy!" Phụ họa cùng tiếng mắng chửi là tiếng bước chân bùm bụp vang lên. Cửa thư phòng bị một lực mạnh đẩy ra.

"Nhìn đi! Đây chính là em trai của tao, xinh đẹp chứ? Đánh cược với bọn mày vẫn còn không tin! Nó có phải so với con đàn bà khiêu vũ thoát y đêm nay còn xinh đẹp hơn không!"

Người đến là một thanh niên ngoài hai mươi, người đầy mùi rượu, bộ dáng tuy rất anh tuấn nhưng chính là không giống người tốt. Ở phía sau gã còn đi theo vài thanh niên trẻ.

Giờ phút này bọn họ cũng không có hảo ý mà đánh giá Lý Tư Phàm.

Trùng Tử vừa thấy Tiểu Lý xưa nay không có ý giới thiệu, liền chủ động hỏi: "Cậu là……"

"Tôi là anh của nó, anh là ai a?" Đầu lĩnh liếc mắt xem thường Trùng Tử.

Trùng Tử nghĩ thầm: Ân, đúng là hai anh em ruột! Mắt đều có chút lé.

"Tôi là thầy dạy kèm tại nhà của Lý Tư Phàm." Trùng Tử vẻ mặt tươi cười ra vẻ tự giới thiệu.

Lý đại thiếu gia không quan tâm y, trực tiếp đi đến trước mặt Tiểu Lý.

"Tiểu Phàm nha, mày rất có mặt mũi a, các anh đều là đến thăm mày." Nói xong tay kia còn nhắm thẳng trên khuôn mặt tiểu tử sờ sờ. Thằng nhỏ không vui, đẩy gã ra xoay người bỏ đi.

Người làm anh trai chắc là cảm thấy mình rất không có tôn nghiêm, giương tay thưởng cho em trai gã một cái tát vào mặt. Tiểu tử bị đánh thẳng tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lập tức hiện lên dấu tay màu hồng.

Trùng Tử nhìn đến kinh hãi, theo phản xạ mà đứng chắn phía trước Lý Tư Phàm.

"Đi sang một bên! Không có việc của anh!"

"Không được, có chuyện thì hảo hảo nói, cho dù cậu là anh trai của trò ấy cũng không thể vừa đến liền đánh người!"

Khi nói lời này, chân Trùng Tử không ngừng run run, bản thân từ nhỏ gặp đánh nhau đều tránh sang một bên, sợ máu bắn tung tóe.

Nhưng Lý Tư Phàm là học trò của mình. Không có biện pháp, lá gan không to cũng phải ngăn cản một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!