Trùng Tử cúi đầu nghĩ muốn vượt qua chiếc xe bóng loáng kia của hắn.
Lý Tư Phàm gõ cửa kính nói: "Lên xe, luật sư Địch muốn nói chuyện với thầy về thủ tục quyền nuôi con."
Bị túm trúng bảy tấc (điểm yếu), Trùng Tử xám xịt lên xe.
Lý Tư Phàm phân phó lái xe quay về biệt thự.
Trùng Tử nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện đang đi tới khu vực mở rộng vùng ngoại thành.
"Nhà tôi mới mở một công ty phát triển phần mềm, cha giao cho tôi quản lý. Để tiện đi làm nên mua một căn nhà ở đây."
Tâm tình Tiểu Lý công tử hôm nay không tồi, nói rõ ràng nhiều hơn. Trùng Tử muốn hỏi hắn bao nhiêu tuổi rồi? Sớm như vậy đã đảm đương công việc, chahắn có bị xem là thuê lao động vị thành niên không. Nhưng lại nghĩ, những việc tồi tệ này của nhà bọn họ vẫn là nên hỏi ít thôi. Thằng nhỏ không học nữa cũng rất tốt, học vấn càng cao tương lai làm chuyện xấu càng nhiều.
Đợi đến khi về nhà, Lý Tư Phàm ngồi xuống ghế sô pha, liền sai luật sư Địch đưa cho Trùng Tử xem hợp đồng. Lý Tư Phàm nói chuyện cùng thầy giáo hắn tuyệt không chú trọng đến nghệ thuật. Đi thẳng vào vấn đề nói: "Thầy muốn nhận lại con, liền ký vào hợp đồng này."
Thầy Tùng cầm qua vừa nhìn, là bản sao ký hợp đồng lao động, kỳ hạn là 20 năm, nội dung bên trong không thể tưởng tượng được, có thể ghép lại thành một bản với hòa ước Nam Kinh (*), bất công đến mức xấu xa.
(*) hòa ước Nam Kinh : là Hiệp ước bất bình đẳng đầu tiên mà Trung Quốc phải ký với nước ngoài năm 1842
Trùng Tử nhìn mà nghẹn họng trân trối; "Đây là khế ước bán thân sao?"
Luật sư Địch mỉm cười: "Ngài thật sự rất hài hước! Chúng ta đây là xã hội pháp chế, nào có khế ước bán thân? Nội dung bên trong đưa thù lao cho Tùng tiên sinh rất hậu hĩnh, đương nhiên ở đây nghiêm phạt khi làm trái với hợp đồng hơi nghiêm khắc một chút. Này cũng là đảm bảo cần thiết đối với lợi ích của xí nghiệp."
Tiền vi phạm hợp đồng tận 100 vạn! Trừ phi tìm dây thừng mà treo cổ, bằng không phải làm cả đời cho họ Lý.[ tác giả xen: Là sống cả đời]
Trùng Tử đứng lên muốn chạy, trên mặt Lý Tư Phàm nổi lên băng lãnh.
"Thầy chính là người có tiền án, đừng có không biết xấu hổ! Ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ khiến cho thầy ngay cả WC để sống cũng tìm không ra!"
Trùng Tử biết hắn là phái hành động — nói được thì làm được.
Trùng Tử càng muốn bắt chước mấy nam nhân có khí phách sau khi đem hợp đồng xé vụn ném vào mặt họ Lý, nghênh ngang mà đi.
Nhưng "Quang can tư lệnh" (*), Trùng Tử hiểu rõ, chỉ có thể dựa vào cậu học trò yêu quý này của y như một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, mới có thể giành con về. Y cắn chặt răng, tiếp nhận bút máy ký xuống, lại ấn một loạt dấu tay.
(*) quang can tư lệnh : nghĩa đen là chỉ một người tư lệnh mà dưới trướng không có lính, không có cấp dưới, chỉ dựa vào bản thân mình; nghĩa bóng là chỉ một người sống đơn thân, hoặc chưa có đối tượng (người yêu) không cần tới sự giúp đỡ của ai, việc gì cũng tự mình làm
Y tự an ủi mình mà nghĩ: thân mình nhà không có nói gì lo cho con. Trước giành con về rồi hẵng nói tiếp.
Lý Tư Phàm nhìn Trùng Tử ký hợp đồng, khóe miệng hơi hơi giương lên, rốt cục có chút dáng điệu cười ra. Sau khi hắn phân phó lái xe tiễn luật sư đi, liền lôi kéo tay Trùng Tử, lên lầu.
Bắp chân Trùng Tử có chút run run, trong lòng nghĩ nhanh như vậy đã "khởi công" rồi?
"Thầy hiện tại xem như là nhân viên của công ty tôi, cung cấp chỗ ở cho thầy là một trong những phúc lợi của nhân viên. Nhà tập thể chật chội, thầy cứ ở lại nơi này của tôi đi."
Nói xong liền mở một cánh cửa trong hành lang ra.
Đẩy cửa phòng ra liền nhìn, là một phòng ngủ của em bé, giấy dán tường là màu xanh của táo đáng yêu, các góc cạnh đều dùng bọt biển bao lại, bên cạnh giường ngủ là chiếc nôi có hàng rào gỗ bao quanh bày những chú gấu Teddy lớn nhỏ. Chuông gió đinh đinh đương đương ở trên trần nhà đung đưa phát ra âm thanh va chạm trong trẻo.
"Thế nào? Bố trí rất được chứ? Vừa vặnlàm phòng ngủ cho Tranh Tranh." Tiểu Lý công tử vòng ra ôm thắt lưng Trùng Tử, mơ hồ có ý tứ tranh công.
Nhưng Tùng Thông lúc này lại cảm thấy một trận ác hàn từ dưới chân đi lên. Phòng này cũng không phải là một hai ngày có thể bố trí ra. Tiểu Lý công tử lại càng không phải là người chưa tiêu tan tính trẻ con, hắn lúc trước vì sao lại bố trí phòng này?
Những dấu chấm hỏi liên tục xuất hiện tràn vào trong đầu Trùng Tử, y bỗng nhiên có cảm giác một tấm lưới vô hình rất lớn quấn chặt lấy mình, muốn toàn thân thoát ra tựa hồ rất khó ……
Trùng Tử không biết Lý Tư Phàm dùng thủ đoạn gì, dù sao lúc cầm Sổ Xanh (*) trên tay, con cũng về bên người mình. Khôi phục lại là người đàn ông độc thân Trùng Tử một chút cũng không nếm được tư vị tự do.
(*) sổ xanh : một loại chứng chỉ bất động sản bên TQ, là quyển sổ có bìa màu xanh lá cây
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!