Chương 18: (Vô Đề)

Lý Tư Phàm vội vàng ở trên người Trùng Tử gặm cắn, sau một hồi công phu, trên người Trùng Tử liền có một loạt dấu răng đỏ thẫm.

Dạ dày của Trùng Tử đau đến không ngừng co rút, ngửa mặt nằm trên đất bị Lý Tư Phàm đè lên. Cái kia của thằng nhãi đã vểnh lên thật cao rồi, cũng không biết đối với lão nam nhân thì hưng phấn cái gì, từ sau lưng đến hai cái mông tuyết trắng nổi lên một mảnh đỏ ửng.

Ngược lại của Tùng Thông, giống như con dế đến thời kì nhập đông, nằm ở trong bụi cỏ không hề động tĩnh. (vãi cả so sánh, văn thơ kinh =]])

Sau khi Lý Tư Phàm khiêu khích vài cái, liền không có hứng thú sờ soạng nữa. Trái lại hưng trí bừng bừng đi tách hai cánh mông của Trùng Tử ra. Sau lưng Trùng Tử tỏa ra khí lạnh, liều mạng rụt mông lại, trông thấy lỗ nhỏ co rút khiến cho lửa trong mắt thằng nhãi bốc lên thành một mảnh. Mắt thấy họ Lý sắp chọc vào khe để "đâm" rồi. Cho dù chết cũng phải mở miệng nói.

"Đừng…… Bẩn!"

Thằng nhỏ do dự một chút, cuộn Trùng Tử lại đây, lại đem hai đùi chập lại một chỗ, bản thân khí thế ngất trời ở giữa hai chân mà làm.

"Mau…… Kẹp chặt một chút…… A…… Kháo, thầy thực m* nó tao (lẳng lơ)!" Một bộ công tử quý tộc lúc thường ngày, ở trên người Tiểu Lý không còn sót lại chút gì, hiển nhiên lúc này, dòng máu lưu manh thế gia chiếm địa vị chủ đạo.

Trùng Tử bị hắn từng chút va chạm, tuy rằng không có bị chân thật tiến vào, nhưng đã có loại cảm giác bị thao nhục nhã.

Tiếng kêu phóng túng trong TV không ngừng kích thích màng tai, lửa nóng giữa hai chân không ngừng kích thích thần kinh. Nhắm chặt mắt, cư nhiên có loại lỗi giác Đình Đình cưỡi ở trên người mình.

Nghĩ như vậy "con dế" ngủ đông giữa hai chân cư nhiên dầncó dấu hiểu tỉnh lại. Nam nhân a! Ai cũng vậy, toàn con mẹ nó mặt người dạ thú! Trùng Tử tự cười giễu cợt, vươn bàn tay đến thân dưới, để cho đầu óc tiến vào giữa một mảnh trống rỗng……

Thời điểm buổi sáng, hai người đã lăn đến trên giường lớn của phòng khách xa hoa. Dạ dày Trùng Tử vẫn bị đau như trước, tỉnh lại thì phát hiện mình co trònở trên giường.

Lý Tư Phàm lăn qua lăn lại đủ rồi, đang quay lưng hướng về phía y ngủ!

Vừa muốn đứng lên, đụng đến giữa bắp đùi, trên bụng một mảnh dinh dính, vị chua bắt đầu dâng lên yết hầu.

Trùng Tử là thẳng nam, chưa từng nghiên cứu qua giữa hai người đàn ông tiết hỏa như thế nào. Họ Lý còn không giống mình à! Thằng nhãi con đầy một bụng ý nghĩ xấu xa kỳ thật chính là chíp hôi chưa có kinh nghiệm, cả đêm ở trên người mình miệt mài quay cuồng, cũng không sợ "có công mài sắt, có ngày nên kim", sau bốn lần bắn sữa đậu nành rốt cục ngừng lại.

Nôn khan vài lần, trong bụng thật sự không có gì để nôn. Trùng Tử khoác áo choàng tắm lên hít sâu một hơi, đi tới trước cửa phòng cách vách. Tay vài lần giơ lên lại buông xuống. Cuối cùng bản thân đều muốn đánh chính mình.

Mẹ nó! Bắt gian mà lại thẹn thùng như yêu đương vụng trộm, chuyện quái gì a!

Đúng lúc này cửa phòng khách mở ra. Một bác gái đẩy xe thay ra giường từ bên trong đi ra. Hiển nhiên đôi gian phu *** phụ đã sớm trả phòng.

Trùng Tử nhất thời cáu giận, lê dép lê trở lại phòng. Trừng mắt nhìn thằng nhóc nằm trên giường, đem dép lê dưới chân cầm trong tay chuẩn bị cho hắn vài phát, nhưng quạt gió qua lại vài cái, chung quy vẫn không có lá gan kia.

Y sau khi đổi quần áo của mình liền lén lút rời đi. Lý Tư Phàm vẫn giả bộ ngủ say xoay người một cái, từ trên đầu giường cầm lấy điện thoại; "Anh ta đi ra ngoài rồi, đi theo anh ta."

Dọc theo đường lớn đi lên phía trước, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một văn phòng luật sư dân sự, Trùng Tử tiện đường rẽ vào.

Phí cố vấn có vài mức, Trùng Tử chọn mức thấp nhất tương đương ba mươi đồng 15 phút. Tiếp đãi y là một sinh viên luật vừa học vừa làm, nghe nói đứa nhỏ này ở trường học khoa pháp luật là một người rất ưu tú.

Trùng Tử cũng không xoi mói gì, ai bảo cậu ta rẻ a!

Đơn giản đem tình huống hôn nhân của mình nói ra. Cậu sinh viên đỡ kính mắt vẻ mặt thâm trầm nói: "Loại tình huống thế này, chỉ cần anh có thể đưa ra bằng chứng lão bà ngoại tình, việc phân chia tài sản sẽ có lợi cho anh. Đương nhiên muốn chiếm được lợi thế còn cần có một vị luật sư giỏi giúp đỡ."

"Tôi muốn biết tôi có thể được quyền nuôi con hay không?"

"Việc này…… khó mà nói, nếu đối phương chủ động buông bỏ là tốt rồi, nếu không, còn phải xem thực lực kinh tế của hai bên anh, đương nhiên còn phải có một vị luật sư giỏi căn cứ tình huống cụ thể giúp đỡ về mặt pháp luật cho anh."

Trùng Tử muốn hỏi thêm chút nữa, thằng nhỏ lại bắt đầu ra sức nhìn đồng hồ, ý tứ là muốn thêm tiền. Trùng Tử vừa sờ trong túi thì chỉ còn 2 đồng.

Cậu sinh viên đặc biệt lễ phép nói: "Thực xin lỗi anh, chúng tôi ở đây là ghi lại giờ thu phí. Hoan nghênh anh lần sau lại đến."

Tiền này tiêu thật giá trị! Hỏi cũng như không hỏi.

Trùng Tử đè túi quần hướng tiểu luật sư gật gật đầu. Được! Tay này xem ra lại là tinh anh tương lai của giới luật sư, đại triển quyền cước liền vơ vét vô số tiền tài của dân lành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!