Người đang ở trong tình trạng nguy hiểm cho nên chung quy ngủ cũng không yên giấc cho lắm.
Giữa lúc mông lung cảm giác thấy hơi nóng trước ngực, mở mắt ra vừa nhìn liền thấy, là móng vuốt của Lý Tư Phàm đang vói vào trong áo ba lỗ từng chút từng chút sờ soạng!
Thằng nhỏ nhắm mắt lại giống như chưa tỉnh ngủ, nhưng thật ra công phu dò huyệt lại là hạng nhất, cũng không biết sờ thời gian bao lâu, cảm giác nhũ tiêm đã sưng trướng lên rồi.
Trùng Tử dùng sức đem móng vuốt của Tiểu Bạch túm ra.
"Này! này! Muốn bú sữa thì tìm mẹ trò đi! Mò mẫm cái gì chứ!"
Thằng nhỏ chớp chớp lông mi, mơ mơ màng màng nhìn Trùng Tử, bỗng nhiên dí mặt sát lại. Khoảng cách giữa hai người quá gần, Trùng Tử muốn tránh cũng không còn kịp rồi.
Tiểu bại hoại này có cái thói quen, thích hôn lưỡi, cứ mút vào là không dứt, cũng không sợ bẩn, giống như bàn chải đánh răng ở trong miệng người khác càn quét. Trùng Tử dùng sức đẩy hắn ra, phỏng chừng là đụng tới miệng vết thương, Lý Tư Phàm "ai u" một tiếng, hai mắt lại bắt đầu ngập nước.
"Tiểu tổ tông, đều đã bị như vậy rồi, ngài còn muốn luyện tập cái gì?"
"Thầy Tùng, thầy nói có phải chúng ta không thể trở về được nữa hay không?"
Trong lòng Trùng Tử trầm xuống: "Đừng nói bừa! Chờ bọn bắt cóc kia lấy được tiền rồi là chúng ta có thể đi ra ngoài."
"Nếu lấy không được thì sao?" Giọng điệu Tiểu Lý quái dị kéo dài âm nói.
"Không phải chứ? Trò…… sẽ không phải là được nhận nuôi chứ?"
"……"
Bạn học Lý mang ánh mắt khinh bỉ đều có thể đem Trùng Tử đục thủng một lỗ.
Trùng Tử cũng hiểu được lời này có chút phá hoại tình cảm của gia đình cách mạng, lúc đó làm bộ sờ sờ cái mũi ngáp.
Lý Tư Phàm lại sáp lại đây, dán vào lỗ tai Trùng Tử nói: "Đừng ở đó mà đắc ý! Hai chúng ta lúc này là lành ít dữ nhiều, tình cảm vợ con thầy đều có rồi, cứ để tôi ăn một bữa thật lớn, vừa vặn biết rõ mình thích nam hay nữ là được thôi."
Trùng Tử nghiêng người liếc hắn một cái: "Vậy tôi đây còn phải dành cho trò "bữa tối cuối cùng" hay sao?"
(*) "bữa tối cuối cùng" : là bữa ăn sau cùng Chúa Giê
-su chia sẻ với các môn đồ trước khi Ngài chịu chết.
"Đều đã như thế này rồi, tôi cũng không xoi mói nữa."
Mẹ hắn, quấn lấy cả buổi rốt cục là chờ câu này đây!
Lý Tư Phàm lật người trở mình một cái đè lên trên người Trùng Tử, thầy Tùng thề sống chết bảo vệ trinh tiết của mình, nắm chặt dây lưng không buông.
Trong lúc giãy dụa, băng vải trên đùi Tiểu Lý bung ra, máu đỏ sẫm lại bắt đầu chảy ra bên ngoài, rất nhanh liền đem khăn trải giường màu xám nhiễm đỏ.
Nhưng cái vị bị chảy máu kia dường như không có cảm giác gì, vẫn như trước thấy chết không sờn lao vào hoạt động lưu manh.
Trùng Tử nghĩ thầm, mạng của tiểu hỗn đản trên người mình trị giá ba ngàn vạn đấy! Nếu không có hắn, vậy chính bản thân mình phải chui vào ngồi trong cái hố to của bọn bắt cóc đào rồi. [ tác giả xen: Mọi người đều biết đào hố là rất đáng sợ đó.]
(*) hố : "cái hố" trong lời Trùng Tử là nghĩa đen, chính là cái hố mà bọn bắt cóc đào đó =)))) còn "hố" trong lời Cuồng tỷ là chỉ việc viết truyện của tỷ ấy, "đào hố" = truyện đang trong quá trình sáng tác, rất vất vả a =))
M* nó! Dứt khoát khiến cho họ Lý tinh tẫn nhân vong đi!
"Tôi nói với trò này, trò hảo hảo nằm xuống, đừng đụng vào tôi, tôi dùng tay làm cho trò xuất ra."
Vừa nghe lời này, thằng nhỏ vẫn không vui đâu! Miệng dẩu thật cao. Nhìn khiến Trùng Tử thật muốn đập hắn một trận.
Đơn giản đem miệng vết thương của hắn băng lại một chút, Trùng Tử kiên cường mà trấn định cởi bỏ quần của Lý Tư Phàm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!