Chương 42: (Vô Đề)

Chử Dạng ở trong phòng nghỉ một lát quả nhiên có người tới đưa quần áo mới cho cô.

Không ngờ lại là thư ký Vương

Chử Dạng cảm thấy rất ngượng ngùng.

"Cuối tuần rồi còn phiền anh qua đây, ngại quá."

Thư ký Vương không mặc tây trang, anh mặc một cái áo thun tay dài thoạt nhìn là biết vừa bị Từ Nam Diệp kêu lên làm việc đột xuất.

"Tôi cũng là trợ lý sinh hoạt của Từ tiên sinh, chuyện này cũng là nhiệm vụ của tôi," thư ký Vương khách sáo cười với cô "Phu nhân, cô xem mấy bộ quần áo này có phù hợp không?"

Chử Dạng nhận lấy quần áo, không cần hỏi, khẳng định là size của cô, cô ỷ lại vào Từ Nam Diệp không phải là không có lí do.

Đợi sau khi cô thay quần áo đi ra, thư ký Vương dựa theo chỉ dẫn của Từ Nam Diệp đưa cô rời đi từ cửa sau của câu lạc bộ.

"Đàn anh và những người khác đâu rồi?"

"Từ tiên sinh tạm thời không rời đi được nên kêu tôi đưa cô trở về nhà."

Trái tim Chử Dạng cảm thấy khó chịu không có lý do. Nếu cô sớm biết chuyện xảy ra như vậy, cô sẽ không đến đây để xem náo nhiệt. Nếu không, sẽ không dẫn đến rắc rối này.

Cô đi theo thư ký Vương đến bãi đỗ xe, tình cờ gặp phải Sùng Chính Nhã đang đeo kính râm và khẩu trang đang chuẩn bị lái xe rời đi.

Không cần nghĩ cũng biết tại sao anh ta muốn mang những thứ này.

Sùng Chính Nhã vừa thấy cô liền lập tức quay đầu tránh cô như tránh một con *hồng thuỷ mãnh thú.

(*hồng thuỷ mãnh thú = nước lũ và thú dữ, ví với tai họa ghê gớm.)

Nhưng Chử Dạng anh ta trước tiên "Sùng tiên sinh".

Cả người Sùng Chính Nhã run lên, đỡ cửa xe quay đầu lại nhìn cô gật gật đầu.

Thư ký Vương biết người này. Anh lễ phép cúi đầu chào anh ta, lại tốt bụng nhắc nhở "Sùng tổng, thời điểm lái xe tốt nhất không nên đeo kính râm to và khẩu trang che khuất tầm nhìn."

Sùng Chính Nhã đang muốn rời đi ngay, nên khi vừa nghe thấy lời này, anh ta bùng nổ ngay lập tức.

"Tại sao tôi thành cái dạng này thì anh hỏi tiên sinh của anh ấy!" Anh ta lại chỉ về Chử Dạng đang chột dạ đứng một bên "Hỏi lại phu nhân của anh, tôi như thế này là do bị ai hại?!"

Càng nói càng tức, Sùng Chính Nhã sải bước đi đến trước mặt Chử Dạng, ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua kính râm chặt chẽ khoá trên người cô: "Tại sao cô không nói sớm cho tôi biết cô là vợ của Từ Nam Diệp?  Cô mẹ nó có phải cố ý chơi tôi hay không?"

Mệt anh còn nghĩ đây là một nữ sinh viên đại học trong sáng và không phô trương, còn nổi lên hứng thú đối với cô, còn nghĩ sẽ theo đuổi cô.

Mẹ nó, kết quả là vợ của Từ Nam Diệp.

"Thật xin lỗi," Chử Dạng lui về sau vài bước, âm thanh có chút mơ hồ, "Chuyện này còn muốn nhờ anh giúp giữ bí mật."

"Không cần cô phải nhắc nhở tôi," Sùng Chính Nhã hừ lạnh một tiếng, bị đánh tơi tả như vậy còn không quên chậm chọc Từ Nam Diệp, "Tôi còn tường anh ta là một người đàn ông đàng hoàng, kết quả lại cưới một cô gái trẻ. Đàn ông đều là đức tính này, ra vẻ đứng đắn mẫu mực, đúng là nguỵ quân tử, hừ."

(*nguỵ quân tử = = dùng để chỉ những kẻ quân tử giả mạo, bề ngoài ra vẻ rất chính nhân, quân tử, sẵn sàng "đại nghĩa diệt thân" nhưng sự thật bên trong lại thấy lợi quên nghĩa, sẵn sàng làm chuyện đê hèn, ác độc nhất cốt sao có lợi cho bản thân mình.)

Những lời này cũng là anh ta đang tự mắng chính mình. Tuy nhiên Sùng Chính Nhã cũng tự ý thức được bản thân và cũng biết mình không phải hạng gì tốt lành. Nhưng hiện giờ anh mới biết Từ Nam Diệp, người luôn tỏ ra cao quý và nho nhã, thực sự là một ông già háo sắc. Ngay lập tức, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Chuyện bát quái của cấp trên không nên tùy tiện nghe nên thư ký Vương tìm cớ lên xe trước.

Chử Dạng có chút cười khổ.

Sùng Chính Nhã liếc nhìn cô, ý nghĩ ban đầu xuất hiện cũng tan thành mây khói trong chớp mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!