Chương 45: (Vô Đề)

- Thật buồn quá

- Howard Mollison cảm thán, hơi đong đưa mấy đầu ngón chân trước lò sưởi

- đúng là quá buồn.

Maureen vừa kể cho lão nghe về cái chết của Catherine Weedon. Bà ta đã nghe cô bạn tiếp tân Karen kể hết mọi chuyện tối hôm đó, cả những người kiện cáo từ cháu gái Cath Weedon. Bà ta nhăn mặt tỏ ý phê phán một cách đầy thỏa mãn. Samantha vốn đang cực kì bực bội thấy bà ta như con khỉ cái đang cơn sướng. Miles thốt vài tiếng tỏ ý ngạc nhiên và thương tiếc, nhưng Shirley chỉ ngồi nhạt nhẽo nhìn trần nhà; bà ta vốn không thích Maureen chiếm diễn đàn để kể những chuyện đúng ra bà ta phải nghe được trước tiên.

- Mẹ của bố quen nhà đó lâu lắm rồi

- Howard kể với Samantha, chuyện này cô đã nghe rồi.

- Hàng xóm cùng đường Hope mà. Bà ta xem thế chứ cũng được lắm đấy. Nhà cửa lúc nào cũng sạch bong, lại còn làm việc đến tận tuổi sáu mươi. Phải, dù những người khác trong gia đình đó có thế nào thì cũng phải thừa nhận bà Cath Weedon thuộc loại tham công tiếc việc nhất đời đấy.

Howard thường rộng rãi lời khen khi đối tượng chẳng còn mà hưởng ứng.

- Ông chồng bà ấy mất việc khi xưởng thép bị đóng cửa. Nghiện rượu nặng. Cuộc đời bà ấy chẳng phải dễ dàng gì, Cath ấy.

Samantha sắp hết chịu nổi, may là Maureen ngắt lời.

- Rồi tờ Gazette"s cũng đang nhằm vào bác sĩ Jawanda!

- bà ta quang quác

- cứ tưởng tượng mà xe giờ bà ta thấy thế nào, báo chí vào cuộc rồi mà! Gia đình bên đó quậy chuyện lên

- thì cũng phải thôi, bà già nắm trong nhà một mình ba ngày trời mà. Howard, anh biết Danielle Flower là ai không?

Shirley mặc nguyên tạp dề đứng dậy ra khỏi phòng. Samantha nhấp thêm chút rượu, cười nhạt.

- Để xem nào, để xem nào

- Howard lẩm bẩm. Lão vẫn thường tự hào là biết hết mọi người ở Pagford này, nhưng con cháu nhà Weedon chủ yếu sống ở Yarvil.

- không phải con gái, bà ta có bốn cậu con trai mà. Chắc là cháu gái.

- Cô ta đòi đều tra

- Maureen vẫn say sưa.

- Thường chuyện kiểu này phải đưa tới bước đấy thôi. Rõ rành rành thế rồi. Tôi thấy chưa tiến hành còn lạ đấy. Bác sĩ Jawanda không cho con trai nhà Hubbards dùng kháng sinh, kết quả là nó phải nhập viện vì lên cơn suyễn. Ông nghĩ sao, bà ta được đào tạo ở Ấn Độ hay là…?

Shirley đứng dưới bếp, vừa nghe vừa khuấy nước sốt. Bà hay bực bội mỗi khi Maureen giành nói thao thao không cho ai chen vào, hay ít ra là bà cảm thấy thế. Quyết không trở lại phòng khách trước khi Maureen chịu tắt đài, Shirley vào phòng làm việc thử xem có ai xin báo cáo cuộc họp hội đồng sắp tới không. Bà là thư kí hội đồng nên đã soạn xong xuôi chương trình họp.

- Howard, Miles, vào mà xem cái này này.

Shirley gào the thé, mất hẳn giọng dịu dàng, du dương thường ngày.

Howard lạch bạch chạy ra từ phòng khách, theo sau là Miles, anh này vẫn mặc nguyên bộ cánh đi làm. Cặp mắt đỏ sùm sụp đánh dày mascara của Maureen nhìn dán vào khung cửa trống như cho săn, phát điên lên vì thèm biết Shirley đã thấy những gì. Mấy ngón tay với khớp xương phồng to dưới làn da đồi mồi cứ mân mê, xoắn xít cây thánh giá và chiếc nhẫn cưới lồng vào sợi dây chuyền đeo cổ. Những nếp nhăn sâu hoắm tỏa ra từ khóe miệng Maureen xuống cằm làm Samantha nghĩ tới mồm con rối gỗ.

Sao bà lúc nào cũng ở đây thế hả? Samantha thầm quát trong đầu, với mụ già trước mặt

- Bà ở đây càng làm tôi thấy lẻ loi cô độc dưới ách bố mẹ chồng thôi. Cơn ghê tởm như chất nôn trào lên trong lòng Sanmatha. Cô những muốn tóm chặt lấy căn phòng lộn xộn được sưởi ấm quá mức này mà nghiền nát nó trong tay, cho đến khi mớ đồ sứ lưu niệm sự kiện hoàng gia, lò sưởi gas, những bức tranh lồng khung mạ vàng của Miles vỡ vụn thành từng mảnh, rồi mặc cho mụ Maureen nhăn nheo, phấn son dày cộp khóc lóc mắc kẹt trong đống đổ nát, cô sẽ nhấc hết cái đống đó lên ném về phía mặt trời lặn, như thiên thần ném tạ. Rồi cái phòng khách nát bét với mụ già bất hạnh trong đó sẽ bay vút lên xuyên qua thiên đáng, đâm xuống đại dương mênh mang không bờ bến, để lại mình Samantha trong cái tĩnh mịch vĩnh hằng của vũ trụ.

Buổi chiều hôm nay của cô thật kinh khủng. Thêm một cuộc nói chuyện đáng sợ với viên kế toán, cô không nhớ mình làm sao lái xe từ Yarvil về nhà nữa. Cô vốn định rút hết tiền cho Miles nhưng vừa vào nhà thả cặp xuống, nới cà vạt ra là anh ta hỏi ngay

- Em chưa bắt đầu nấu bữa tối mà, phải không?

Anh ta cố tình hít hít đánh hơi rồi tự đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!