Chương 28: (Vô Đề)

Hàng ngày cứ đúng năm giờ là Simon Price rời xưởng in, đều đặn như cỗ máy. Đã đến thời gian cho chính mình, chính thế: Ngôi nhà cao trên đồi đang đợi, sạch sẽ, mát mẻ, tách hẳn khỏi tiếng ù ù lách cách không bao giờ ngừng trong xưởng tại Yarvil. Nán lại chỗ làm sau giờ khóa máy (giờ Simon đã lên chức quản lý nhưng gã vẫn hay dùng cách nói như hồi còn học việc) sẽ khiến người ta mặc nhiên cho là cuộc sống gia đình anh không được tròn vẹn, hoặc tệ hơn, anh đang liếm gót cấp trên.

Nhưng hôm nay Simon đánh xe đi một vòng trước khi về nhà. Gã gặp tay tài xế xe nâng hay nhai kẹo cao su trong bãi đỗ xe rồi cùng đi xuyên những con đường tối tăm theo sự chỉ dẫn của thằng nhóc tới khu Fields, ngang qua căn nhà Simon sống hồi bé. Nhiều năm nay gã không đi ngang qua đây: mẹ đã chết, bố bỏ đi từ năm gã mười bốn tuổi, giờ cũng chẳng biết ông lưu lạc tận đâu. Simon thấy buồn khi nhìn căn nhà cũ giờ đã đóng ván bít một bên cửa sổ, cỏ mọc lút đầu gối. Bà mẹ quá cố của gã từng rất tự hào về căn nhà này.

Thằng nhóc bảo Simon đậu xe cuối đường Foley rồi nhảy ra, bỏ mặc gã đó để tiến về phía một căn nhà trông hết sức cùng cực. Dưới ánh sáng ngọn đèn đường gần nhất, gã thấy rác rưởi dường như chất đầy dưới cửa sổ tầng trệt. Mãi đến bây giờ gã mới giật mình tự hỏi không biết suy tính thế nào mà lại đánh xe hơi của chính mình đi nhận cái máy vi tính ăn cắp. Thời buổi này hẳn là trong khu có gắn camera theo dõi tội phạm.

Gã liếc quanh nhưng không thấy bóng dáng chiếc máy quay nào; hình như cũng chẳng có ai nhìn gã trừ một bà béo trong nhà đang trừng trừng nhìn qua những ô cửa sổ nhỏ, vuông vắn trông như cửa sổ công sở. Simon trợn mắt nhìn lại, nhưng bà ta vẫn cứ vừa hút thuốc vừa nhìn gã chằm chặp, gã đành lấy tay che mặt mà nhìn qua kính chắn gió.

Gã đồng hành đã ló ra từ căn nhà, lễ mễ khiêng thùng đựng máy vi tính về phía chiếc xe. Sau lưng gã, trên bậc cửa căn nhà, Simon thấy một con bé độ mười mấy tuổi đang đứng, một thằng nhỏ bám dưới chân, khi thấy gã nhìn con bé bỏ đi kéo theo thằng nhóc.

Simon vặn chìa khởi động xe, rồ máy sẵn khi gã "kẹo cao su" tiến lại gần.

- Cẩn thận đấy

- Simon bảo, nhoài người sang mở cửa xe

- Cứ đặt xuống đó đi.

Thằng nhóc đặt thùng máy tính xuống chiếc ghế còn ấm hơi người. Simon định mở ra xem có đúng hàng không, nhưng vì càng lúc càng thấy căng thẳng do hành động quá khinh suất nên cuối cùng gã chỉ lấy tay ẩy thử thùng máy một cái: nó rất nặng, không dễ khiêng chút nào. Gã muốn biến ngay.

- Để mày ở đây tự về được không nhóc?

- Gã gọi to, chuẩn bị đạp ga.

- Cho đi nhờ về khách sạn Crannock với.

- Không xong rồi bồ tèo, tớ đi đường khác

- Simon đáp

- Thôi vui vẻ nhá.

Simon vọt đi. Qua kính chiếu hậu, gã thấy thằng nhóc đang tức giận đứng đó, miệng nó lẩm bẩm cái gì như là "mẹ mày!". Nhưng Simon chẳng thèm để ý. Nếu vọt cho nhanh, hy vọng bảng số xe của gã sẽ không bị quẳng lên báo trong tấm hình chụp trắng đen nổi hột trích từ băng ghi hình của camera theo dõi.

Mười phút sau, gã tới được chỗ đường vòng rẽ về nhà, nhưng dù đã xa hẳn Yarvil, xuống khỏi đường cao tốc hai chiều và chạy xe lên hướng tòa tu viện đổ nát trên đồi, gã vẫn thấy căng thẳng bực bội. Gã chẳng thấy cảm giác thoải mái thường có mỗi buổi chiều tối, khi lên tới đỉnh đồi và thấy ngôi nhà mình hiện ra như tấm khăn tay trắng bé xíu trên dốc đồi bên kia, giữa là thung lũng thị trấn Pagford.

Mới về đến nhà chừng mươi phút nhưng Ruth đã kịp xong bữa tối, cô đang dọn bàn thì Simon bưng thùng máy bước vào; Nhà Trên Đồi này theo nếp sinh hoạt ăn sớm, ngủ sớm, dậy sớm vì Simon thích thế. Ruth kêu lên mừng rỡ khi thấy cái thùng nặng trịch trên tay chồng. Vợ gã đâu có hiểu chồng mình vừa gặp chuyện gì; cô ta càng không bao giờ biết phải mạo hiểm cỡ nào mới kiếm được hàng rẻ. Về phần mình, Ruth đánh hơi thấy tâm trạng Simon đang cực kỳ xấu, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào, thế là cô áp dụng cách đối phó duy nhất mình biết trong trường hợp đó: cô liến láu đủ chuyện vui vẻ trong ngày của mình, phấp phỏng hy vọng rằng ông chồng sẽ đỡ cáu hơn khi đã nhồi thức ăn vào bụng và không có chuyện gì khiến gã bực thêm.

Chẳng mấy chốc đã tới sáu giờ, Simon đã kịp mở thùng máy ra xem, trong đó không có hướng dẫn sử dụng. Rồi cả nhà ngồi vào bàn ăn tối.

Andrew biết mẹ mình đang căng thẳng, bởi bà cứ nói mấy chuyện vô thưởng vô phạt với cái vẻ vui vẻ giả tạo thường thấy. Hình như Ruth nghĩ mình cứ gắng làm cho không khí thật thuận hòa êm ấm là Simon sẽ không nỡ nào phá tan; dù kinh nghiệm bao nhiêu năm qua chứng minh cách đó hoàn toàn vô hiệu. Andrew tự xúc lấy món khoai tây hầm thịt băm (do Ruth nấu sẵn, bữa tối những ngày đi làm chỉ cần rã đông là có món ăn) và tránh chạm mắt với bố. Nó còn nhiều chuyện thú vị để mà nghĩ hơn ông bà bô.

Hôm nay Gaia Bawden đã nói "Chào" với nó khi hai đứa chạm mặt nhau ngoài phòng thí nghiệm sinh vật; câu chào tự động bật ra, rất bình thường, nhưng suốt buổi học đó cô nàng chẳng liếc nó lấy một lần.

Andrew ước gì hiểu được nhiều hơn về bọn con gái, nó chẳng bao giờ có bạn gái nào đủ gắn bó để hiểu được bọn này suy nghĩ kiểu gì. Thật ra sự non kém ấy chẳng khiến Andrew bận tâm mấy cho đến khi Gaia bước lên xe buýt của trường lần đầu tiên và thực sự hút hồn nó; cảm xúc này khác hẳn sự kích động chung chung đã cồn cào mấy năm nay khi nhìn những bộ ngực non mới nhú, dây áo ngực thấp thoáng sau áo trắng đồng phục hay sự tò mò pha chút kinh tởm của nó trước "sản phẩm" của những kỳ kinh nguyệt.

Fats có mấy cô em họ thỉnh thoảng tới thăm. Có lần, khi vào phòng tắm nhà Walls sau khi cô em xinh nhất vừa ra khỏi đó, Andrew thấy miếng vỏ băng vệ sinh trong suốt lay lất cạnh thùng rác phòng tắm. Đối với cậu Andrew mười ba tuổi khi đó, cái bằng chứng thực sự cho thấy một cô gái sát bên nó đang tới kỳ chẳng khác nào hình ảnh sao chổi hiếm. Nó đủ khôn để không kể cho Fats nghe mình đã thấy gì và phấn khích đến cỡ nào. Nó chỉ nhón tay nhặt lấy tờ vỏ bao, thả nhanh vào thùng rác rồi vội vã rửa tay thật kỹ, chưa bao giờ trong đời nó rửa kỹ đến thế.

Andrew ngồi lỳ hàng buổi trước laptop để xem trang Facebook của Gaia. Trên đó cô nàng còn "khủng" hơn ngoài đời. Nó mất hàng giờ xem hình những bạn bè mà Gaia đã bỏ lại ở thủ đô. Nàng đến từ một thế giới khác: nàng có bạn da đen, bạn châu Á, bạn nàng có những cái tên mà thậm chí nó không phát âm được. Tấm nàng mặc đồ bơi khiến đầu nó bốc lửa, rồi một tấm nữa, nàng dựa người vào một gã bảnh trai thô tục da màu café. Gã đó không có mụn và có râu thực sự.

Khi đọc kỹ hết những tin nhắn nàng viết trên đó, Andrew biết gã này mười tám tuổi, tên là Marco de Luca. Andrew soi kỹ từng câu Gaia và Marco viết cho nhau như chuyên gia giải mã, cố tìm hiểu xem hai người có ý tiếp tục qua lại hay không.

Lần nào lướt Facebook Andrew cũng hơi căng thẳng, vì ông bố Simon chẳng biết gì nhiều về internet, nhưng theo bản năng ông ta biết đó là lãnh địa duy nhất mà hai đứa con trai được tự do và thành thạo hơn mình, thế nên ông bố thường đột ngột xông vào phòng ngủ để kiểm tra chúng đang xem thứ gì. Simon viện cớ muốn biết chúng có tải hay xem cái gì làm tăng hóa đơn internet không, nhưng Andrew thừa biết bố chỉ muốn kiểm soát nốt việc dùng internet của nó, thế nên nó luôn đặt con trỏ chuột chờn vờn ngay dấu đóng trang mỗi khi lên mạng xem thông tin về Gaia.

Ruth vẫn đang lảm nhảm hết chuyện này tới chuyện khác, những mong Simon nói thêm vài câu ngoài mấy từ ừ hữ cộc lốc nhưng vô hiệu.

- À phải rồi

- đột nhiên cô reo lên

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!