Chương 7: (Vô Đề)

- Ừ, mà lúc nãy Ông có gọi bảo Minh và nhỏ kia về nhà rồi, có lẽ cơn bão kia chưa qua, tao lại phải chuẩn bị đón nhận cơn bão lớn nhất trong cuộc đời Mày ạ...

Ngân nhìn tôi an ủi.

- Thôi... mày đã quyết định giữ con lại thì ráng lên nha, tao sẽ luôn bên mày, tao tin bố mẹ mày rồi cũng sẽ hiểu và cảm thông cho mày mà. ráng lên, đừng suy nghĩ nhiều nữa tập trung còn lo cho tương lai của con nữa.

- Ừ, Tao biết mà, Tao không buồn nữa đâu, mày yên tâm nha.

nói là nói vậy để dối người và tự trấn an lòng mình mà thôi chứ người ta cũng thường nói.

"

" bạn có thể mất một giây để yêu ai đó, mất một phút để nghĩ về ai đó, mất một ngày để nhớ về ai đó, mất một tháng, một năm để tương tư về ai đó nhưng có khi cả đời cũng không thể quên được ai đó "

"

Tôi và Minh bên nhau từ nhỏ, cũng được gọi là"

" thanh mai trúc mã "

" lại hơn năm năm sống cùng nhau, bao nhiêu vui buồn, hờn giận, đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu là khó khăn của quãng thời gian sinh viên đầy gian khổ, có những lúc cùng chia cho nhau cái bánh mì chỉ mong cho nhau đỡ đói hay những lúc mới xin việc Minh còn chưa có việc, tôi thì chưa tới kỳ lương, gạo lại hết, tiền cũng chỉ còn trong người có hơn vài chục ngàn, trời lại mưa.

Tôi lại phải ráng đội mưa đi mua tạm ít gạo và một quả trứng về nấu lên dầm nước mắm để ăn...

bao nhiêu kỷ niệm đâu phải nói quên là quên ngay được, chỉ có điều vẫn cố nhủ lòng để quên mà không hiểu sao một khi cố quên thì ta lại càng nhớ... thôi thì cũng đành cố nhớ để mà quên...

Tại nhà của Minh ;

khi nghe tin con trai về Ông Hoàng Bà Vân cũng mừng ra mặt. Nhưng khi nhìn thấy bàn tay của con trai đang nắm tay một người con gái xa lạ không phải là Tình hai Ông Bà lại tỏ vẻ không được vui.

Bà Vân lên tiếng hỏi ;

- ai đây con...? cái Tình về bên đó rồi à...? về lần này lo mà làm đám cưới luôn nha con.

Ông Hoàng cắt ngang ;

- bà cứ từ từ con nó vừa về tới, đám cưới nhất định lần này về là phải tổ chức rồi, nhưng từ từ để con nó nghỉ đã, con Tình nó còn đó chứ có mất đi đâu đâu mà bà phải cuống lên thế..

Bà Vân lườm Ông Hoàng rồi đáp ;

- Ông chả mong cho chúng nhanh cưới để nhanh được bế cháu còn gì.

- Ừ, thì tôi cũng mong nhưng đau đến nỗi cứ cuống lên như bà...

- MINH ; Bố Mẹ vào nhà đi con có chuyện muốn thưa.

bà Vân đáp ;

- ừ, vào nhà đi con, có gì rồi vào nhà nói ;

bước vào nhà chờ cho Bố Mẹ ngồi xuống ghế Minh liền nói luôn;

- Bố Mẹ ạ! đây là Bích liên người yêu của con ạ!

Bà Vân và Ông Hoàng há hốc mồm ngạc nhiên nói ;

- con vừa nói gì đó hả ;

- dạ, con và Tình không hợp nhau nên đã chia tay rồi ạ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!