Chương 4: (Vô Đề)

Minh nghe tôi nói tới đây thì ánh mắt vui mừng bỗng nhiên tối sầm lại, nụ cười trên môi lúc này bỗng nhiên tắt lịm hẳn.

bàng hoàng nhìn tôi Minh nói ;

- Em nói thế là ý gì...?

tôi ngồi dậy ôm lấy cổ anh đáp;

- thì là em có thai rồi, anh sắp được làm bố rồi.

tôi vừa nói dứt câu thì Minh cũng vội vàng hỏi;

được bao lâu rồi...?

- dạ khoảng hai tháng rồi anh /

- bỏ đi em....

câu nói đó của anh làm tôi quá đổi ngạc nhiên phải một chút sau trấn tĩnh lại tôi mới nhìn anh trả lời;

- tại sao thế à...? nó là kết tinh của tình yêu chúng mình mà...?

Minh đáp;

- nhưng anh chưa muốn có con bây giờ.

tôi nhìn anh hỏi;

- thế anh định bao giờ thì muốn có...? mình cũng đã ổn định rồi, anh cũng đã được lên chức, với số tiền lương của em và của cả anh nữa em nghĩ nuôi một đứa con bây giờ cũng không đến nỗi quá khó khăn chứ...?

- nhưng anh mới lê chức chưa ổn định gì, giờ này có con anh nghĩ chưa thích hợp, nó còn bé vậy em bỏ đi, sau mình sẽ có những đứa con khác nữa mà em...? vừa nói Minh vừa đưa tay xoa nhẹ vào vai tôi an ủi.

tôi lúc này không khóc mà nước mắt cứ thế tự nhiên chảy ra thành dòng từ bao giờ.

- em sẽ không bỏ con đâu anh, nó là con của chúng mình mà anh, con đâu đã làm gì nên tội đâu, anh cũng bảo lên chức mình sẽ làm đám cưới mà, vậy giờ có con rồi thì cũng được chứ sao...?

- anh đã bảo là anh chưa có chuẩn bị tâm lý làm bố bây giờ mà, sinh một đứa con ra nuôi được nó trưởng thành đâu phải là chuyện dẽ, thôi bỏ đi em.

tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh khi nói ra những từ này nó lạnh lùng vô cảm đến không ngờ, mắt lưng tròng nước nhìn anh tôi đáp;

- em không bỏ con đâu, không bao giờ dù có khó khăn thế nào em cũng sẽ ráng nuôi con ;

tôi cứ nghĩ hi nghe được câu nói này của tôi thì anh sẽ suy nghĩ lại nhưng tôi thật không ngờ anh vội bỏ tôi ra và lạnh lùng đáp;

- không bỏ thì em tự nuôi lấy, anh không cần đứa con này.

vừa dứt câu Minh không thèm nhìn tôi mà khoác áo đi ngay để mặc cho tôi với những bất ngờ mà anh vừa tạo ra. tôi nhìn bóng anh đi không hề ngoảnh lại nhìn tôi dù chỉ một cái. tôi khóc. tôi cứ nghĩ rằng anh vì chưa có thể chấp nhận tin vội vàng này mà đi đâu đó một lúc rồi sẽ quay lại, anh sẽ lại vỗ về tôi và sẽ lại an ủi tôi như những lần hai chúng tôi giận nhau thôi, nhưng không lần này tôi đợi mãi đến sáng cũng không thấy anh về, có gọi điện cho anh mấy cuộc thì toàn thấy thuê bao.

reng.... reng... điện thoại tôi lại đổ chuông...

tôi mệt mỏi vớ vội điện thoại vì nghĩ là anh gọi, nhưng không là ngân. tôi mệt mỏi đáp;

- a lô, mày hả.

ngân nghe thấy giọng tôi thanh âm có phần nghèn nghẹn liền hốt hoảng hỏi;

- nè, mày sao vậy hả...? bộ mày khóc à...?

tôi bây giờ cũng không thể nào cố kìm chế được nữa, tôi khóc thật to trong điện thoại và trả lời Ngân với giọng mếu máo;

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!