Chương 2: (Vô Đề)

hôm nay là ngày tôi được lĩnh tháng lương đầu tiên, cầm trên tay những đồng tiền mà mình làm ra, cảm giác khoan khoái đến vô cùng, tôi vội về nhà để báo cho anh. vừa về đến cửa phòng tôi đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức được tỏa ra. bước vào trong phòng tôi thấy Minh đang hì hục nấu ăn.

ngoảnh lại thấy tôi anh nở một nụ cười thật tươi nhìn tôi nói;

- em về rồi à? hôm nay anh có một tin vui muốn thông báo với em!

- em cũng có một tin vui muốn chia sẻ với anh đây;

- tôi; anh...

- Minh; em...

cả hai chúng tôi cùng đồng thanh nói, xong chỉ biết nhìn nhau buột miệng cười.

- Minh; thôi em nói trước đi.

tôi lấy trong túi ra mấy tờ cô ly me màu xanh năm trăm ngàn và máy tờ hai trăm nhìn anh mỉm cười nói;

- anh ơi! hôm nay em nhận lương rồi nè.

Minh cười hiền nhìn tôi nói;

- hihi, hôm nay anh cũng xin được việc rồi em. anh làm thiết kế cho một công ty xây dựng, lương khởi đầu là bảy triệu em à!

bảy triệu một tháng lúc đó cũng là được so với chúng tôi thời bấy giờ.

tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh đang ánh lên những tia hi vọng. minh tiến tới gần ôm tôi và nói tiếp;

- đợi làm có tiền anh sẽ dẫn em đi mua sắm bù đắp lại những tháng ngày qua mà em đã cùng anh vất vả? rồi chờ thêm một thời gian nữa anh ổn định hơn. anh sẽ gọi về nói chuyện với gia đình để xin bố mẹ hai bên cho mình làm đám cưới. vừa nói anh vừa hôn nhẹ lên tóc tôi đầy âu yếm, anh sẽ cố gắng để cuộc sống sau này của hai đứa mình không phải vất vả. nghe những lời anh nói tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc và may mắn vô cùng, anh là người điềm tĩnh, biết quan tâm, lo lắng cho tương lai.

nói rồi anh quay người lại nắm lấy tay tôi lôi tôi tiến về phía bếp;

- nhân ngày vui nên anh mua ít món mà em thích về nấu cho em ăn..

tôi ngoảnh lại nhéo mũi của anh một cái và nói;

- anh thế này là muốn em thành heo sớm có phải không? có mỗi hai đứa mà anh mua nhiều món thế?

- em cứ ăn đi hôm nay mình thoải mái coi như là tự thưởng cho mình một bữa sau những tháng ngày vất vả?

tôi nhìn anh vui vẻ đáp;

- nhưng chỉ hôm nay thôi nhé, mình còn nhiều việc phải lo lắm.

- rồi, rồi anh biết mà. nào em vào tắm rửa đi cho mát để anh dọn cơm ra mình ăn luôn nhé.

bữa cơm so với người ta chả là gì vì cũng chỉ có chút canh sườn, cá lóc kho tộ, thịt kho dưa, và món rau xào mà tôi thích nhưng với chúng tôi đó được xem là những món ăn đắt tiền, vì những tháng ngày qua chúng tôi không có tiền máy nên chỉ dám mua chút rau nấu canh, vài quả trứng về chiên, hoặc mấy miếng đậu phụ về nấu ăn có khi bữa ăn của hai đứa cũng chỉ có một quả trứng luộc lên dầm nước mắm để ăn cho qua bữa.

reng.... reng... chuông điện thoại anh báo có người gọi tới.

- minh; a lô, mẹ ạ! mẹ khỏe không?

đầu dây bên kia mẹ minh nhẹ nhàng nói ;

- ừ, mẹ khỏe, còn con hai đứa ở trên đó công việc thế nào rồi?

- dạ giờ cũng tạm ổn rồi mẹ ạ.

- ổn rồi là tốt, bố mẹ cũng chỉ mong hai đứa công việc ổn định để còn tính chuyện cưới xin với gia đình cái tình nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!