Chương 16: (Vô Đề)

- Tôi tính thế này Ông nghĩ sao...?

Ông Thiên gằn giọng nói ;

- còn tính cái gì nữa, có gì Bà nói nhanh đi ;

- giờ ông chịu khó ở nhà một mình trông nom nhà cửa với con cái hộ tôi để tôi lên với con nha, chứ nó mới sinh lại là đứa con đầu lòng tôi sợ không ai phụ nó không kiêng cữ gì được sau này lại khổ con tội nó ông à!

- mà cũng tại nó ngu quá cơ,. giờ chuyện này nữa thiên hạ nó chả khinh cho. rồi tôi còn mặt mũi nào bước ra đường nhìn người ta đây?

- thôi mà ông... chính vì ông cứ như vậy nên con mới sợ không dám nói lại phải cố gắng một mình gồng gánh bám trụ lại SÀI GÒN để mà tự mình sinh con đó...? nghĩ đến con là ruột gan tôi như thắt lại đây này? nó đã khổ như vậy ông thương nó giùm tôi với, đừng la rầy nó nha ông, con mình nào giờ mình cũng biết tính con... nó đâu phải loại hư hỏng gì cho cam....

Ông Thiên khẽ thở dài nói ;

- thôi kệ bà, bà tính sao thì tính?

vừa nói Ông THiên lại thở dài và lắc đầu nói tiếp.

_hax... mà thôi con THY và thằng AN cũng lớn rồi bà vào xếp đồ đi tôi và bà cùng đi. chờ hai đứa đi học về rồi tôi và đi luôn.

mặc dù trọng giọng nói của chồng có phần không mấy ưng bụng nhưng bà Hồng khẽ mỉm cười vì bà Hồng biết mặc dù bên ngoài chồng mình lúc nào cũng tỏ vẻ rất hà khắc với con nhưng trong sâu thẳm lòng ông lúc nào ông cũng đặt con cái lên hàng đầu.

Ông Thiên và bà Hồng vừa ra đến cổng thì gặp ngay gặp bà VÂN đang đứng ở đầu ngõ, Bà VÂN thấy ông Thiên và bà Hồng tay mang ba lô đi vội liền hỏi ;

- ông bà đi đâu xa à? Mà xách ba lô thế kia?

Ông Thiên nhìn thấy Bà vân thì cơn thịnh nộ lại nổi lên liền đáp ;

- ờ, bà VÂn đó à? hai vợ chồng chúng tôi đi thăm con gái của tôi và cháu nội của bà ;

BÀ VÂN nghe vậy có phần không hiểu gì liền nói;

- ông nói gì tôi không hiểu, ông đi thăm cái Tình thì liên quan gì đến cháu của tôi, vợ thằng Minh nhà tôi nó đã sinh đâu;

Ông Hoàng nói ;

- ừ, cái đứa vợ giàu của con trai bà sinh hay không sinh thì liên quan gì đến nhà tôi. bà Vân thấy chồng có vẻ mất bình tĩnh nên vội đưa tay ra hiệu cho chồng đừng nóng.

- Bà vân nói ; thôi mình đi đi ông không muộn chuyến xe.

Ông Thiên nói tiếp

- bà muốn biết gì thì về nhà gọi điện hỏi thằng con trai quý hóa của bà là biết, thôi chúng tôi vội, chúng tôi phải đi đây?

Nhìn ông thiên và bà hồng đi, bà vân vẫn ngơ ngác đứng nhìn, rồi bà như ngờ ngơ ra điều gì đó vội đi nhanh vào nhà lấy ngay cái điện thoại tìm số gọi cho Minh.

Tại nhà riêng Minh đang ghé tại vào bụng vợ và đưa tay xoa xoa nơi bụng của vợ miệng khẽ thì thầm.

_con trai của BÀ ngoan Ba thương nhiều lắm nha. Đang nói thì nghe tiếng chuông điện thoại reo Minh liền bắt máy.

_mẹ à.

_bà vân: ừ, mẹ đây mày đang ở đâu, mẹ có chuyện muốn hỏi....

dạ hôm nay nghĩ con đang ở nhà, có chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng thế mẹ?

- con Bích Liên có ở gần con đó không?

- dạ có sao vậy mẹ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!