"Eden là một cậu bé ngoan."
Đây là những gì Eden đã nghe nhiều nhất thời thơ ấu, những người lớn đó dường như chỉ biết dùng câu này để khen hắn. Cho dù hắn giành vị trí thứ nhất trong lớp, hay giúp những đứa trẻ khác hoàn thành bài tập khoa học cùng nhau.
Những lời đáng thương như vậy luôn vang lên bên tai hắn.
Mà David Turner, anh trai hắn luôn là đối tượng Eden ghen tị. David rất năng động và cũng rất ồn ào, mọi người đều không thể không tập trung vào anh ấy.
Mẹ luôn dịu dàng phàn nàn Turner đã làm bẩn quần áo sạch sẽ của mình.
"Nhìn xem con bẩn thỉu như một người ăn xin nhỏ tội nghiệp vậy." Đây là những gì mẹ hắn nói, và tất nhiên đôi khi bà ấy sẽ nói, "Hôm nay con rất ngoan, đương nhiên phải được thưởng rồi."
Còn bố hắn thì thường đưa Turner ra ngoài chơi. Eden biết, bố đưa anh trai đi chơi đá bóng.
Eden cũng đòi đi, nhưng bố luôn nói hắn còn nhỏ.
Chờ Eden trưởng thành, bố đã già rồi, ông ấy không còn sức để đưa Eden đi chơi nữa.
"Eden, con đi cùng anh đi."
Rõ ràng là hai anh em, nhưng David dường như được mọi người quan tâm nhiều hơn.
Sau này, David trở thành bác sĩ, bố mẹ của cả hai lần lượt rời đi. Thỉnh thoảng Eden sẽ đi ăn với anh David.
Mà có một lần, Eden cảm thấy hắn đã gặp phải kiếp nạn của mình.
//
Eden vẫn còn nhớ như in hôm đó hắn mặc quần áo gì, đi giày gì và cầm gì trên tay.
Áo sơ mi AL trong bộ sưu tập mùa xuân mới ra mắt, quần jean EA, giày trắng của AERR và trong tay hắn là một tờ báo kinh tế được mua trước khi vào bệnh viện.
Thỉnh thoảng Eden sẽ đến tìm David và thường phải đợi rất lâu vì anh trai của hắn luôn có bệnh nhân. Vì vậy mỗi lần như thế, Eden sẽ luôn tìm thứ gì đó để giết thời gian. Tạp chí của David nếu không phải tin tức về y học thì toàn là tin đồn giải trí, đều là loại anh ấy thích.
Nữ y tá ở quầy lễ tân mỉm cười ngọt ngào khi nhìn thấy Eden.
"Anh Turner, bác sĩ Turner đang ở trong văn phòng. Anh ấy đã nói qua, bảo anh Turner có thể trực tiếp đi vào."
Eden không nghĩ tới hôm nay không cần chờ, vì vậy hắn liền đặt tờ báo tài chính của mình vào giá báo và tạp chí của phòng khám, rồi trực tiếp vào văn phòng của David.
Cửa văn phòng không khóa, hơi hơi hé mở.
Eden gõ cửa, "Anh."
Hắn đợi một hồi, không ai trả lời. Eden liền đẩy cửa bước vào. David không ngồi ở bàn làm việc, Eden nhìn chung quanh một vòng rồi đi đến phòng điều trị. Đôi khi David mệt mỏi, sẽ ngủ một giấc trên giường điều trị.
Eden vòng qua tấm màn màu xanh lá dịu dàng, quả nhiên nhìn thấy một người nằm trên giường điều trị. Hắn vừa mở miệng định gọi, nhưng khi nhìn thấy hình dáng của người đang nằm hắn liền ngậm miệng lại.
Không phải David.
Đó là một người lạ.
Người ấy có lẽ là bệnh nhân của David, khả năng này rất cao.
Người ấy nhắm mắt lại nằm ở trên giường điều trị. Nửa người trên của người ấy trần trụi. Làn da tái nhợt, từng chiếc xương sườn nhô ra dưới lớp da mỏng manh, phần eo không có cơ bụng, nhưng rất nhỏ và mảnh không giống đàn ông. Mặc dù rèm cửa sổ đã được kéo lên, nhưng ánh sáng từ cửa sổ ở mái nhà bên ngoài vẫn chiếu thẳng vào, chiếu sáng những hạt bụi li ti bay trong không khí và cũng chiếu sáng chàng trai đang nằm trên giường.
Một gương mặt lạnh nhạt, không có gì đặc sắc.
Eden đứng một lúc, khi hắn chuẩn bị rời đi, đối phương chậm rãi mở mắt ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!