Chương 35: Ta ở nghệ kỹ văn hủy đi CP – Bất động là bởi vì vết thương trên mặt sao?

Tiểu nam hài thấy tình hình bất thường, cắn môi nhìn Zekou bên kia, bên đó có ba người, dù thế nào Suzuki cũng đấu không lại. Nó cất bước chạy nhanh xuống lầu, mấy người ở đây cũng mặc kệ nó.

Nó chạy một đường như điên, chạy đến cửa phòng tắm, cũng không dám vén mành đi vào, chỉ đứng ở ngoài cửa kêu lớn: "Chishima kun, Chishima kun, Suzuki kun không xong rồi."

Tiểu nam hài dứt lời không bao lâu, liền nghe thấy bên trong truyền đến động tĩnh không nhỏ, sau đó, một người nhanh chóng vén rèm lên đi ra.

"Phát sinh chuyện gì? Ở đâu?"

Tiểu nam hài nhìn Tịch Đăng chỉ mặc một chiếc áo đơn thậm chí trên mặt còn mang theo bọt nước trong suốt, vội vàng đi tới giữ chặt tay Tịch Đăng, "Chúng ta mau đi qua đó."

Tiểu nam hài chân ngắn không chạy được mấy bước đã bị ôm lên, nó nhìn gương mặt gần kề, hơi sửng sốt, sau đó nghe thấy tiếng Tịch Đăng tốc độ rất nhanh nói: "Ngươi chỉ đường."

Tiểu nam hài gật đầu, một bàn tay ôm cổ Tịch Đăng, một tay khác nhanh chóng chỉ phương hướng, "Bên kia."

Chờ bọn họ chạy tới chỗ lúc trước, mới phát hiện nơi đó đã không có một bóng người.

Tịch Đăng buông tiểu nam hài xuống, nhìn ngó khắp nơi, "Suzuki đâu?"

Tịch Đăng cúi đầu nhìn về phía tiểu nam hài, "Ngươi nói hắn gặp chuyện là xảy ra chuyện gì?"

Tiểu nam hài cũng luống cuống, lắp ba lắp bắp: "Vừa nãy còn ở nơi này."

Tịch Đăng mím môi, trực tiếp xoay người đi đến phòng Suzuki.

//

Thiếu niên cơ hồ không dừng lại mà giữ cửa kéo ra…

Trên sàn nhà bên trong phòng một người mặc hoa phục đang ngồi.

Người nọ tóc dài buông xoã, đang cúi đầu ở đùa nghịch một đóa hoa đào trong tay, nghe tiếng động, hơi hơi nghiêng đầu, sau khi thấy rõ người tới, ánh mắt lạnh băng, "Ngươi tới làm gì?"

Tiểu nam hài từ sau chân Tịch Đăng thò đầu ra, "A, Suzuki kun ngài ở đây, thật tốt quá."

Suzuki cười giễu cợt, "Ngươi gọi hắn đến đây?"

Hắn nhìn bộ dáng chật vật của Tịch Đăng, "Làm chi đánh gãy thời gian người ta tắm rửa?"

Tiểu nam hài ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tịch Đăng còn tái nhợt hơn lúc trước, tuy rằng nó không hiểu có chuyện gì xảy ra giữa hai người, "Phi thường cảm tạ Chishima kun, hiện tại đã không có chuyện gì nữa rồi."

Tịch Đăng hít sâu một hơi, một bàn tay đặt ở trên đầu tiểu nam hài, sờ sờ, "Tiểu Chí, ngươi đi ra ngoài trước đi."

Ánh mắt Suzuki lập tức sắc bén, "Vì sao bảo nó đi ra ngoài."

"Ta muốn cùng ngươi nói chuyện một chút. Tiểu Chí, cho chúng ta thời gian một chỗ được không? Trên bàn trong phòng ta có ít đồ ăn, ngươi đi qua ăn đi."

Nghe có đồ ăn, tiểu nam hài lập tức liền động lòng, cắn cắn môi cúi mình vái chào Suzuki rồi chạy đi.

Tịch Đăng lúc này mới bước vào phòng, Suzuki cơ hồ dùng đôi mắt đầy dao găm nhìn Tịch Đăng.

Tịch Đăng nhìn Suzuki, bước một bước đến gần đối phương, "Nếu không muốn ta ở chỗ này, vậy đứng lên đẩy ta đi ra ngoài, nếu chán ghét ta, bây giờ liền đứng lên đánh ta đi." Tịch Đăng đi đến Suzuki trước mặt, "Ngươi vì sao bất động?"

Suzuki hơi lộ ra vẻ chật vật quay mặt đi, "Tại sao ta phải di chuyển?"

Tịch Đăng cúi người xuống, động tác mềm nhẹ lại không cho phép đối phương kháng cự đem mặt Suzuki xoay lại, cũng vén lên tóc dài che khuất má phải của hắn.

"Bất động là bởi vì vết thương trên mặt sao?"

Nguyên bản trên gương mặt trắng nõn bỗng xuất hiện dấu tay năm ngón rõ ràng, những dấu tay đó thậm chí đã sưng đỏ lên, thoạt nhìn thật khiến cho người ta sợ hãi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!