Lúc Tịch Đăng tỉnh lại, sắc trời đã sáng, thiếu niên chậm rãi từ trên giường bò dậy, đi đến trước cửa sổ mở cửa sổ ra, bên ngoài trời đang mưa.
Sắc trời xám xịt, tiếng mưa rơi thưa thớt, giống một khúc nhạc chẳng dễ nghe, ngay cả hoa anh đào dưới bối cảnh ảm đạm này tựa hồ cũng mất đi sắc thái vốn có, trong không khí tràn ngập hương vị bùn đất.
//
Lúc Aoki tới tìm Tịch Đăng, thiếu niên vẫn còn ngồi bên cửa sổ, cầm Shakuhachi trong tay, thần trí sớm đã bay đến nơi nào, thậm chí cả tiếng đẩy cửa cũng không nghe thấy.
"Chishima."
Aoki đi về phía trước một bước.
Tịch Đăng giật mình, lập tức quay đầu lại. Sau khi nhìn thấy người đến là Aoki, gương mặt tươi sáng rạng rỡ ban đầu đột nhiên liền ảm đạm.
Thiếu niên nắm chặt Shakuhachi trong tay, ngữ khí đạm mạc, "Aoki kun, có chuyện gì sao?"
Aoki đương nhiên biết chuyện gì đã xảy ra, cho dù ngay từ đầu không biết, nhưng nhìn bộ dáng của Tịch Đăng lúc này cũng đoán được tám chín phần.
"Hắn đã biết?"
Tịch Đăng quay mặt đi, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
"Hắn nổi giận với ngươi?" Aoki lại đi về phía trước một bước, hắn nhìn người trước cửa sổ, ngữ khí tựa hồ còn ôn nhu hơn cả lúc trước, "Suzuki tuổi nhỏ không khỏi không hiểu chuyện, nhưng bằng hữu từ nhỏ sau khi lớn lên cũng khó tránh khỏi ý kiến bất đồng, hắn và ngươi chí hướng bất đồng."
"Ngài nói lời này với ta là có ý gì?" Tịch Đăng cúi đầu nhẹ cười, "Là ta ngu dốt, bây giờ nghĩ tới nghĩ lui, là ngài cố ý để cho Suzuki phát hiện chuyện giữa hai chúng ta, vô luận là ban ngày tới tìm ta, hay là cố ý lưu lại dấu vết ở cổ ta. Cho dù ta ban đầu đối với ngài có ba phần đồng tình, ba phần thương tiếc, nghe lời dụ hoặc của ngài, nhưng hiện tại, giữa chúng ta chẳng có gì cả."
Thiếu niên quay đầu nhìn người trước mặt, ánh mắt bình tĩnh, "Aoki kun như cũ vẫn là Aoki kun, mà bộ dáng ta như thế nào, không liên quan gì tới Aoki kun."
Thiếu niên vươn tay, buông ra…
Shakuhachi trong lòng bàn tay rớt xuống.
Aoki nghe thấy một tiếng "răng rắc" thanh thúy.
Tịch Đăng vịn cửa sổ đứng lên, trong mắt là rõ ràng xa cách.
"Nếu Aoki kun muốn tiếp tục lưu lại nơi này? Ta có thể đi ra ngoài." Tịch Đăng nói.
Sắc mặt Aoki khó coi hơn rất nhiều, "Chishima, ngươi không được quên đây là nơi nào?"
Tịch Đăng cười, tay vịn bệ cửa sổ nắm chặt lại, "Ta chưa từng khắc nào quên đây là nơi nào, đây là địa ngục, là địa phương ăn thịt người không thấy máu, loại người như ta sao xứng làm võ sĩ, làm sao có thể làm võ sĩ, lời ngài nói lúc trước không sai, căn bản sẽ không có đại danh nào thuê ta."
Aoki nghe ra điều gì đó không thích hợp từ trong miệng đối phương, "Chishima, ngươi muốn làm gì?"
Tròng mắt màu nâu xám của Tịch Đăng hơi hơi khẽ động, sâu thẳm đen tối, trầm mặc không nói.
Aoki khẽ cắn môi, "Ngươi đừng nghĩ chạy trốn khỏi nơi này, càng miễn bàn mang Suzuki cùng nhau đi, hai người các ngươi có thể trốn được bao xa? Bị bắt trở về chỉ có chết."
Cái giá phải trả khi nghệ kỹ chạy trốn rất lớn, một khi bị bắt trở về, không chết thì cũng bị lột da, như vậy mới có thể đạt tới hiệu quả cảnh giới.
Aoki nói xong lời này, thấy Tịch Đăng chỉ là đứng ở nơi đó không nói một lời, đột nhiên hất tay áo, xoay người đi ra ngoài.
Hắn vừa đi ra ngoài liền gặp được một người.
Suzuki khóe môi ngậm châm chọc nhìn hắn, thấy Aoki sắc mặt lập tức trở nên càng thêm khó coi, hắn càng sáng lạn cười, chỉ là ý cười kia vẫn chưa tiến vào đáy mắt. Hắn cười xong liền xoay người rời đi.
***
Liên tiếp mấy ngày, Aoki đều đến gặp Tịch Đăng, nhưng đối phương lại bày ra bộ dáng du thủy bất tiến*.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!