Tịch Đăng tránh đi đôi môi đang hôn tới của Aoki, lấy cái tay đang sờ loạn của đối phương trên lưng mình ra. Thiếu niên đem y phục bị kéo xuống kéo lại trên vai, trên mặt không có biểu tình gì, "Đủ rồi chứ."
Aoki hơi tiếc nuối thu hồi tay, nhưng nhìn thấy biểu tình Tịch Đăng đã chuyển biến tốt liền thôi, "Ngươi trở về nhớ bôi thuốc, ở cổ thoa một ít phấn……"
Hắn chưa nói xong, liền đối diện với ánh mắt phẫn nộ rõ rệt của Tịch Đăng.
Aoki hơi dừng, kỳ thật cũng không trách được hắn, làn da Tịch Đăng quá non quá mềm, hắn nhịn không được sờ soạng nhiều hơn mấy cái, nhân tiện hôn một cái, kết quả không nghĩ tới ngẫu nhiên xuyên thấu qua ánh trăng nhìn đối phương, mới phát hiện lưu lại ấn ký ở trên người đối phương rõ ràng như vậy.
Bất quá, hình như toàn thân của Tịch Đăng đều bị hắn hôn hết.
Vì vậy, ngay cả phần bên trong đùi cũng có ấn ký.
Tịch Đăng khôi phục tâm tình xong, cúi đầu sửa sang lại y phục, liền đứng lên chuẩn bị rời đi, đi đến một nửa, thiếu niên chợt ngừng lại, "Mấy ngày tới ta sẽ không đến, Suzuki hình như có điểm không thích hợp, ta không muốn để cho hắn phát hiện cái gì."
Trên mặt Aoki lộ ra cười lạnh, nhưng vẫn đứng lên từ phía sau ôm lấy Tịch Đăng, giả bộ ôn lương hiểu chuyện, "Được, ta đã biết. Ngươi mấy ngày tới đừng tắm nước lạnh nữa, cũng phải ăn cơm đầy đủ."
Tịch Đăng đối với cái dạng này của Aoki quả thực không thể làm gì được, thiếu niên thở dài, kéo tay đối phương xuống. Nhưng Aoki không thuận theo, siết chặt tay không buông, còn đưa môi chạm vào tai Tịch Đăng.
"Aoki Chiyoda!"
Tịch Đăng gầm nhẹ ra tiếng.
Aoki lúc này mới chịu buông thiếu niên ra, hắn tùy ý kéo lại y phục, che khuất lồng ngực rắn chắc vẫn đang lộ ra bên ngoài của mình.
"Được rồi, ngươi đi đi."
Tịch Đăng quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Aoki một cái, mới kéo cửa đi ra ngoài.
//
Vừa nghĩ đến cảm giác trơn trượt lưu tại trên người lúc nãy, Tịch Đăng liền đẩy nhanh tốc độ hơn, chuẩn bị trở về phòng lấy quần áo rồi đi đến phòng tắm.
Thế nhưng Tịch Đăng chưa đi được mấy bước, liền ngừng lại.
Sắc mặt Tịch Đăng lập tức trở nên trắng bệch, môi giật giật, nhưng cái gì cũng không nói ra được. Nếu nói trong mắt hắn luôn tồn tại một tia sáng, thì cho đến khi hắn nhìn thấy người trước mặt, ánh sáng kia liền vụt tắt.
Một nửa khuôn mặt Suzuki giấu dưới mái tóc dài, lộ ra cặp mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Tịch Đăng.
"Tí tách."
Có máu từ trong tay Suzuki nhỏ xuống, máu kia chảy ra từ trong khe hở ngón tay, lại nhỏ xuống mặt đất.
Nhãn thần Tịch Đăng lay động, thiếu niên nhìn Suzuki chậm rãi đi tới phía mình, bản thân phảng phất như bị ếm vu thuật, không thể động đậy.
Suzuki đi đến trước mặt Tịch Đăng, lẳng lặng nhìn đối phương một hồi, rồi đột nhiên vươn tay bắt lấy tay Tịch Đăng.
Tịch Đăng bất chợt đụng phải một chất lỏng ấm áp, đó là máu của Suzuki.
Thiếu niên cũng không nói gì, tùy ý Suzuki lôi kéo mình xuống lầu, đi đến phòng tắm.
Suzuki trầm mặc kéo Tịch Đăng đến phòng tắm, lại đột nhiên đem người đẩy mạnh vào trong nước lạnh.
Tịch Đăng lập tức ngã vào trong nước, nhịn không được sặc mấy ngụm, sau đó y phục trước ngực liền căng thẳng, rồi bị kéo ra.
Thanh âm Suzuki tựa như ở đâu đó rất xa truyền đến, "Chishima, nói cho ta, chỉ là ta hiểu lầm."
Tịch Đăng nhắm mắt.
Sau đó thiếu niên lại lần nữa bị hung hăng đẩy ngã vào trong nước, rồi bị kéo lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!