Chương 3: Ta ở ma cà rồng văn hủy đi CP – Thật là đáng yêu

Lúc mặc quần áo, Tống Lâm gặp một nan đề.

Hắn phát hiện ma cà rồng hắn nuôi hình như không muốn mặc quần áo.

"Những áo ngủ này rất đáng yêu, sao không mặc?" Tống Lâm đứng ở bên cạnh tủ quần áo được kéo ra, nhìn Tịch Đăng đang ngồi ở trên giường. Tóc mái Tịch Đăng hơi hơi che khuất đôi mắt, bên trong đôi mắt đỏ ý kháng cự rất rõ ràng.

Tống Lâm nhướng mày, "Phải mặc quần áo."

Hắn quay đầu chọn chọn trong tủ quần áo. Trong lúc cà thẻ mua nhóc ma cà rồng, hắn đã gửi tin nhắn cho trợ lý của mình, bảo trợ lý đặt mua một loạt quần áo thích hợp với nhóc ma cà rồng này. Áo ngủ liền ngập tràn một ngăn tủ.

Tống Lâm chọn một bộ áo ngủ con thỏ màu hồng phấn liền thể, hắn cầm áo ngủ đi đến mép giường. Tịch Đăng liếc mắt nhìn áo ngủ trong tay hắn, có chút ghét bỏ quay đầu đi.

Đứa nhỏ này……

"Muốn uống máu sao?"

Lỗ tai Tịch Đăng giật giật, mặt liền xoay lại.

Tống Lâm bắt đầu giúp Tịch Đăng mặc quần áo, mặc xong rồi, hắn đứng ra xa nhìn.

Tịch Đăng mặc áo ngủ con thỏ màu hồng phấn liền thể thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, đặc biệt là cái đuôi ngắn ngủn kia. Tống Lâm gật gật đầu, nhìn dáng vẻ của cậu xem ra hắn nên tăng tiền lương cho trợ lý.

***

Trong khi đôi tay nhỏ của Tịch Đăng ôm cái ly uống máu, Tống Lâm một tay ôm đối phương, cánh tay còn lại bắt đầu xử lý công việc, sau đó còn tiếp một cuộc điện thoại video.

Đối tượng nói chuyện video với hắn là biểu muội đang học lớp 12 của hắn.

"Biểu ca, biểu ca…… A! Đó là cái gì?"

Nữ sinh trong màn hình phát ra tiếng kêu kì quái chói tai.

Tống Lâm cúi đầu nhìn Tịch Đăng đang ngồi trong lòng mình, đối phương hoàn toàn không quấy nhiễu đến hứng thú ăn uống của cậu, vẫn tiếp tục chậm rãi uống máu. Cậu uống rất chậm, cơ hồ là dùng đầu lưỡi từ từ liếm.

"Biểu ca, trời ạ! Là ma cà rồng, a a a a, biểu ca, con này của anh thật đáng yêu, áo ngủ trên người nó, a a a a……" Nữ sinh vẫn luôn phát ra tiếng kêu kì quái, điều này làm cho Tống Lâm có chút chịu không nổi.

"Tôn Mẫn, em quá ồn."

"Biểu ca, em muốn đến nhà anh chơi được không?"

"Em gọi video call cho tôi là vì nói chuyện này, tôi ngay lập tức tắt máy."

Nữ sinh vội vàng ngăn lại, "Khoan đã, mama nói muốn anh cuối tuần này về nhà ăn cơm, thuận tiện mang theo nó càng tốt, đúng rồi, cậu ấy tên gọi là gì?"

Tống Lâm nhìn xuống phía dưới, máu đã được uống xong. Tịch Đăng đem toàn bộ thành ly đều liếm sạch không còn một mảnh, thậm chí có tư thế muốn dúi đầu đi vào. Tống Lâm liền duỗi tay đem cái ly đoạt lại, đầu lưỡi của Tịch Đăng liền liếm vào khoảng không, sau đó chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên.

"A a a a, manh quá! Biểu ca, anh phạm quy, anh mua ở nơi nào vậy? Em cũng muốn một con. Ô ô ô, anh cuối tuần mang nó về cho em ôm một cái được không?"

Tống Lâm gật đầu, liền tắt video call.

Con gái thật quá ồn ào.

Tống Lâm ấn xuống cánh tay của Tịch Đăng còn muốn với lấy cái ly, "Không nên tham ăn, khuya rồi, nên ngủ."

Hắn nhẹ nhàng đem Tịch Đăng ôm trở về phòng ngủ. Sủng vật ma cà rồng loại này không cần đi WC, đây cũng là nguyên nhân Tống Lâm lựa chọn nuôi ma cà rồng, hắn hoàn toàn không có biện pháp tiếp thu việc nuôi một con sủng vật ngay cả đi WC cũng không biết, cho nên vẫn là ma cà rồng bớt lo, hơn nữa con này tựa hồ càng đặc biệt bớt lo.

Nói ngủ, liền ngủ, chưa tới một phút đồng hồ đã vùi ở trong lồng ngực hắn ngủ rồi.

Tống Lâm dùng ngón tay nhẹ nhàng chỉnh sửa lại mấy sợi tóc mềm mại lòa xòa trên đầu Tịch Đăng, cậu cũng không giống như chủ cửa hàng sủng vật nói tính tình hoang dã, ngược lại thật sự rất ngoan, cũng không nháo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!