Tsuruta là nam nhân hơn bốn mươi tuổi, thân hình hơi mập, mặt trắng không có râu. Hắn nhìn thiếu niên trước mặt, cười hắc hắc, "Chishima, gần đây người Chi Viên đều quá bận rộn, ngay cả một người uống rượu cùng ta cũng tìm không ra, không bằng Chishima bồi ta uống rượu đi."
Tịch Đăng bước chân không nhúc nhích, "Ta không uống rượu, chỉ sợ không bồi được Tsuruta kun."
Tsuruta nghe xong lời này, lại vươn tay tới chụp lấy cánh tay Tịch Đăng, "Vậy ngươi ngồi bên cạnh cũng được."
Tịch Đăng tránh sang bên cạnh, đỉnh mày hơi nhíu, "Tsuruta kun, thỉnh tự trọng."
"Tự trọng? Ngươi bồi ta trước đi……"
"Tsuruta kun, sao ngài lại ở đây?" Có người bước nhanh tới.
Tsuruta nghe vậy đành phải thu hồi tay, sắc mặt trở nên lãnh đạm, "Aoki kun."
Aoki cười đi tới, "Kurihara vừa nãy mới hỏi Tsuruta kun, rượu cũng hâm nóng tốt rồi, không bằng hiện tại cùng nhau đi qua?"
Tsuruta không còn cách nào khác, chỉ có thể đi trước một bước.
Aoki trừng mắt liếc nhìn Tịch Đăng, cũng đi.
***
//
Buổi tối, Tịch Đăng mới tắm xong, liền gặp phải tiểu nam hài hầu hạ bên người Aoki.
"Chishima kun, Aoki kun nói không tìm thấy y phục hôm nay ngươi đưa tới."
Tịch Đăng sửng sốt đôi chút, "Không phải đã đặt ở trong rương sao?"
Tiểu nam hài nói: "Ta vừa mới tìm, không thấy, Aoki kun bảo ngươi đi tìm giúp ngài ấy."
Tịch Đăng gật đầu, "Được, ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
Tiểu nam hài ừ một tiếng liền trở về, đi đến một nửa đột nhiên quay đầu lại nói nói Tịch Đăng: "Hôm nay tâm tình Aoki kun hình như không tốt lắm, uống hơi nhiều rượu."
Tịch Đăng cười, "Cảm ơn."
Tiểu nam hài liền nhảy nhót mà đi.
Tịch Đăng tới cửa phòng Aoki, căn phòng không thắp đèn, hình như Aoki không ở trong phòng.
Tịch Đăng do dự một chút, đẩy ra cửa phòng, đi vào.
Bên trong quả nhiên cũng không có người. Tịch Đăng đi vào, trước tiên đem nến thắp sáng, rồi đi đến cái rương ngày thường Aoki đặt y phục, mở ra, buổi chiều rõ ràng đã đặt y phục ở bên trong giờ lại chẳng thấy đâu.
Kỳ quái.
Tại sao không thấy.
Tịch Đăng ngồi xổm xuống, chuẩn bị lật lên tìm một chút, xem có phải bị đè xuống phía dưới rồi hay không, trong mũi lại ngửi được một mùi hương như có như không. Thiếu niên quay đầu, mới phát hiện trên bàn nhỏ ngày thường Aoki đặt đồ vật có một cái lư hương rất nhỏ.
Mùi hương tựa hồ là từ cái lư hương kia toả ra.
Aoki chưa bao giờ thích dùng hương, ngại hương gay mũi, tại sao lại đột nhiên dùng?
Tịch Đăng suy tư, không nghĩ ra đáp án, vì thế xoay đầu tiếp tục tìm kiếm y phục.
Không lâu lắm, thiếu niên liền cảm thấy chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi ở trên mặt đất, hơn nữa dưới bụng truyền đến cảm giác khó chịu, giống như đột nhiên có một đám lửa bốc cháy lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!